Nếu còn không có bất kỳ phản ứng nào nữa, vậy Giang Ninh thật sự phải mắng cho A Phi máu chó đầy đầu mất.
Chút chuyện như vậy không ngờ tốn mất ba tháng, đúng là càng ngày càng tụt lùi rồi.
Giang Ninh ném điện thoại qua một bên, đứng dậy thay quần áo.
Người đại diện mới sao?
Lại có trò vui rồi, hi vọng sẽ không làm cho mình thất vọng.
Hắn đi ra khỏi phòng ngủ, trên bàn đã đặt mấy món ăn sáng, nhìn qua hình thức tạm được. Lâm Vũ Chân đúng là đã bỏ không ít công sức.
“Thơm quá đi”
Giang Ninh ngửi một cái: “Có tiến bộ đấy”
Lâm Vũ Chân ở trong phòng bếp, nghe được Giang Ninh khen mình thì trên mặt hiện ra vẻ đắc ý, bực bội nói: “Anh đừng nói nhảm nữa, mau đi rửa mặt đi. Đợi lát nữa anh còn phải đưa em đi làm đấy.”
Giang Ninh gật đầu, mỉm cười chui vào phòng tắm.
Lâm Văn và Tô Mai đã thức dậy từ lâu. Nhưng bây giờ Lâm Vũ Chân có thể nấu ăn nên bà cũng để cho cô làm.
Tô Mai vẫn hối hận vì mình không dạy Lâm Vũ Chân nấu ăn, bây giờ xem ra còn chưa muộn.
Nhìn tình cảm giữa hai người Giang Ninh và Lâm Vũ Chân hình như càng lúc càng tốt, Tô Mai vừa mừng lại hơi lo lắng.
Bà lo vì dù sao hai người không phải cùng một thế giới, chênh lệch quá lớn sẽ làm Lâm Vũ Chân cuối cùng phải thất vọng, thậm chí là khổ sở.
Nhưng xem tình hình trước mắt, hình như vẫn phát triển theo hướng tốt.
Bà là người từng trải, biết mình có nói nhiều nữa cũng vô dụng, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
“Ăn cơm đi.”
Thấy Giang Ninh đi từ phòng vệ sinh ra, Tô Mai kêu lên một tiếng.
Giang Ninh mới vừa đi tới bên cạnh bà, đồng tử của Tô Mai lập tức co lại, miệng mở ra, suýt nữa thì kêu lên.
Nhưng bà cố nhịn xuống, vội vàng quay về phòng của mình, Lâm Văn thay quần áo xong đang đi ra, bà đâm thẳng vào ngực ông.
“Này, bà làm sao vậy?”
Lâm Văn đỡ Tô Mai suýt nữa ngã xuống, nhưng bà không để ý tới chuyện đó.
Bà kéo Lâm Văn vào phòng và lập tức đóng cửa lại, vẻ mặt thần bí, hạ thấp giọng nói: “Ông đoán xem tôi vừa nhìn thấy gì!”
Lâm Văn ngẩn người.
Trong phòng này chỉ có bốn người bọn họ, đồ cũng chỉ là một ít đồ cũ, Tô Mai còn có thể thấy thứ gì không bình thường chứ?
“Thấy cái gì?”
Lâm Văn tò mò hỏi.
“Tóc!”
Vẻ mặt Tô Mai nghiêm túc.
Lâm Văn thoáng ngẩn người ra rồi chợt cười.
“Tôi còn tưởng bà thấy gì chứ, tôi cũng thấy”
Lâm Văn giơ tay gẩy nhẹ lọn tóc bên tai Tô Mai, cố ý nói: “Tôi thấy, còn là một mái tóc đẹp mê người đấy.”
“Ấy, ông đừng làm loạn!”
Mặt Tô Mai đỏ lên. Đã lớn tuổi còn còn học đám trẻ ve vãn tán gái nữa chứ: “Tôi nói nghiêm túc đấy! Tôi thấy tóc của Vũ Chân!”
Bà sợ Lâm Văn lại nghĩ đến chuyện khác nên vội vàng hạ thấp giọng nói, giống như phát hiện ra điều gì cực kỳ quan trọng cơ mật vậy.
“Ở trên vai của Giang Ninh! Tóc của Vũ Chân!”
Tóc dài như vậy, nếu không phải là của Lâm Vũ Chân thì còn của ai nữa?
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ở chung một phòng, nhưng Tô Mai biết bọn họ một người ngủ trên giường, một người ngủ trên sàn nhà, dưới gối của Lâm Vũ Chân còn để một cái kéo nữa đấy!
Nhưng bây giờ, trên vai của Giang Ninh có tóc của Lâm Vũ Chân, điều này không phải nói rõ hai người… ngủ cùng nhau rồi à?
Lâm Văn ngây ra ba giây, hình như bị đóng băng vậy.
Không đợi Tô Mai mở miệng, ông càng cười to hơn: “Chuyện tốt mà!”
“Tốt cái đầu ông đấy!”
Tô Mai nhéo mạnh lên lưng của Lâm Văn một cái còn chưa rõ tình hình thế nào mà ông đã bảo là tốt à?
Vũ Chân sẽ không bị thua thiệt chứ?”
“Tôi nói này, sao bà cứ suốt ngày lo lắng thế? Lúc thì lo lắng Vũ Chân không thích Giang Ninh, lúc lại lo lắng Vũ Chân thích Giang Ninh”
Lâm Văn có phần bất lực: “Chuyện đám trẻ cứ để cho đám trẻ tự mình chơi là được rồi. Mấy tháng qua, bà có.
thấy Giang Ninh bắt nạt Vũ Chân không?”
“Không”
“Bà đã từng nhìn thấy một người đàn ông nào vì một người phụ nữ mà làm được tới mức đó không?”
“Không”
“Bà từng thấy một người phụ nữ không hề có tình cảm gì, sẽ bằng lòng trao thân cho một người đàn ông không?”
lần này Tô Mai dừng lại một lát mới lắc đầu: “Không.”
“Như bà đã nói đấy, Giang Ninh sẽ không bắt nạt Vũ Chân đâu, tôi tin tưởng cậu ta”
“Đàn ông nhìn đàn ông, rất chuẩn”