Ai cũng biết Lục Thiên chỉ có một đứa con trai nên vô cùng nuóng chiều. Mà bây giờ, đứa con trai duy nhất này của ông ta… đã chết!
Lại còn chết ớ Đông Hái!
Không chỉ vậy, ngay cả Bạo Long anh em của ông ta cũng chết ở Đông Hải.
Gần đây Lục Thiên rä tay TẾ Ngay cả ông Phó chiếm giữ Thiên Hải hơn hai mươi năm còn bị ông ta đuối đi, còn ai dám trêu chọc ông ta nữa?
Người Đông Hải đúng là không biết sống chết!
Giới xã hội đen Thiên Hải đều cảm thấy bất an, không ngừng phủi sạch quan hệ giữa mình và Đông Hải, cho dù bản thân bọn họ lại không có bất cứ quan hệ gì.
Mà người ở Lâm Hải lại đầy căm phẫn, tất cả đều kêu gào muốn theo Lục Thiên đi tới Đông Hải, san bằng giới xã hội đen Đông Hải!
Lúc này Chương Trình lại tự nhiên kêu lên, ai đi Đông Hải gây sự thì phải bước qua xác của Chương Trình trước!
rong mát người khác, Chương Trình làm vậy chác chắn là tự tìm đường chết.
Gã lại còn dám chọc giận nhà họ Lục như vậy, hoàn toàn chính là chê mạng của mình quá dài.
Chỉ tiếc là bây giờ Lục Thiên căn bản không muốn để ý tới Chương Trình. Ông ta chỉ muốn… giết Giang Ninh, giết tất cả đám người giới xã hội đen Đông Hải để chôn cùng với con trai mình!
Sáng sớm, đội ngũ đưa ma trùng trùng điệp điệp chạy từ nhà họ Lục ở Lâm Hải về phía Đông Hải.
Mười mấy chiếc xe đều treo đầy vải trắng, bầu không khí nặng nề làm người ta thấy áp lực tới mức không thở nổi!
Lục Thiên quang minh chính đại như thế!
Hoàn toàn không phải là âm thầm trả thù để cho tất cả mọi người biết, Lục Thiên Ai dám giết con của ông ta thì phải trả giá bằng máu!
Trong giây lát, người thế giới ngầm của Đông Hải còn chưa căng thẳng, người trong thế giới ngoài sáng đã căng thẳng trước.
Lãnh đạo Trương không chú ý tới mình còn có không ít chuyện chưa xử lý đã vội vàng tìm tới Giang Ninh.
“Cậu Giang, bây giờ Đông Hải quá nguy hiểm, cậu tạm thời rời đi trước đi!”
Vẻ mặt lãnh đạo Trương không dễ nhìn. Cho dù ông ta có vận dụng lực lượng của mình, có thể đỡ nổi ngoài sáng nhưng trong tối thì sao?
Giới xã hội đen tàn khốc thế nào, ông ta vẫn biết được.
một ít, đó không phải là chuyện đùa đâu!
Một đám người điên mà hoàn toàn điên lên rồi thì chẳng ai chịu nổi!
Ông ta đã cho bố trí, canh phòng nghiêm n; trấn giữ, sẽ không để cho người của Lục Thiên công khai vào Đông Hải. Nhưng bản thân ông ta cũng không biết mình có thể ngăn cản được bao lâu. Dù sao phía sau nhà họ Lục…
“Đi làm gì?”
Giang Ninh ngồi trên sô pha vừa uống trà vừa ngẩng đầu liếc nhìn lãnh đạo Trương: “Dạo này ông rảnh quá phải không?”
“Không, tôi bận rất nhiều việc, thu hút đầu tư, phúc đáp ý kiến khảo sát… Những điều này đều không quan trọng”
Lãnh đạo Trương vội vàng nói: “Cậu Giang, an toàn của cậu là quan trọng nhất!”
“Thối lãm”
Giang Ninh mắng một câu: “Những chuyện này không quan trọng, vậy cái gì mới quan trọng chứ? Ông cứ làm tốt chuyện của bản thân ông là được rồi.”
“Nhưng…”
“Ông không muốn làm nữa à?”
Giang Ninh híp mắt lại.
“Không phải.. “
“Vậy ông cứ quay về làm việc đi. Dân chúng Đông Hải đang chờ ông làm việc đấy. Đừng chỉ lấy tiền lương mà không làm gì. Tôi cần ông phải quan tâm bao giờ hả?”
Giang Ninh thản nhiên nói: “Về điểm này, ông kém hơn lão Hoàng rất nhiều đấy”
Lãnh đạo Trương bất lực, không dám nói gì nữa.
Nếu Hoàng Ngọc Minh ở đây, chắc chắn cũng sẽ bị dọa cho giật mình, làm sao còn có thể ngồi yên được.
Sợ là chỉ có Giang Ninh mới vững như Thái Sơn.
Nhìn Giang Ninh bình tĩnh uống trà, ông ta chỉ có thể cắn răng, miễn cưỡng rời đi, nhưng trong lòng nghĩ mình vẫn phải chuẩn bị một chút, tuyệt đối không thể để cho.
Giang Ninh xảy ra chuyện được.
Bằng không, ông ta chết một trăm lần cũng không gánh nổi đâu!
Giang Ninh vẫn thản nhiên, không hề để tâm tới chuyện đó.
“Ừ, hôm nay quả anh đào vẫn rất ngọt, mình lấy một ít qua cho vợ thôi.”