Lâm Vũ Chân không biết mình làm sao, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến những thứ này.
Cô cắn môi, tay lại giơ lên một lần nữa, nhẹ nhàng sờ vào vết sẹo.
“Đau không?”
Giang Ninh giật mình, nhẹ lắc đầu: “Đã không còn đau nữa rồi”.
Hắn quay đầu lại, thấy nước mắt trong mắt Lâm Vũ Chân.
“Anh đã chịu khổ nhiều lắm đúng không?”
Lâm Vũ Chân ngẩng đầu, nước mắt tuôn rơi.
Giang Ninh đã từng nói với cô, hắn đã không còn nhà để về, lưu lạc nơi đầu đường, thậm chí còn suýt chết mẩy lần..
Trên người hắn có bao nhiêu là vết sẹo, rốt cuộc đã chịu khổ ngần nào, bị dày vò bao nhiêu…
Cô đau lòng lám!
“Có khổ bao nhiêu chăng nữa thì trong lòng cũng không khổ”
Giang Ninh cười: “Bởi vì anh đã ăn được chiếc kẹo ngọt ngào nhất”
Chiếc kẹo thuở nhỏ Lâm Vũ Chân đã cho hẳn.
Bàn tay mềm mại của Lâm Vũ Chân phủ lên vết sẹo, cảm nhận những vết sẹo thô ráp, tựa như có thể cảm nhận được những việc Giang Ninh đã trải qua.
“Đồng ý với em, sau này không để mình bị thương nữa, được không?”
Lâm Vũ Chân ngẩng đầu, ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
Cô không muốn trên người Giang Ninh xuất hiện thêm bất cứ vết sẹo nào nữa, nếu vậy thì đau lám!
“Ừm, anh nghe lời vợ”
Giang Ninh nghiêm túc gật đầu.
Hai người mặc xong quần áo, Lâm Vũ Chân không muốn ở lại đây xoa bóp, ngâm trong bể cô thấy thoải mái hơn nhiều.
Hiện giờ cô chỉ muốn cố gắng hơn nữa, để mình càng thêm lớn mạnh, khi cô đứng bên cạnh Giang Ninh cũng có thể gánh vác một phần công việc cho hắn.
Cô không thể để Giang Ninh cô độc một mình.
Lâm Vũ Chân quay về tập đoàn Lâm thị, còn Giang Ninh thì đến nơi huấn luyện ở ngoại ô.
Đám anh Cẩu đang hăm hở huấn luyện.
Hình thức huấn luyện mới nhất khác hoàn toàn so với giai đoạn đầu tiên.
Giai đoạn đầu tiên, là k1ch thích triệt để tiềm năng cơ thể họ, khiến cho tốc độ, lực bạo phát, tính mẫn cảm và sức mạnh của họ đều có thể đạt đến mức cao nhất.
Mà huấn luyện ở giai đoạn thứ hai là huấn luyện về kỹ thuật, kỹ thuật giết người.
Lúc này anh Cẩu mới hiểu rõ, những món đòn mèo cào trước đây đều là rẻ rách.
Trong một tuần ngắn ngủi huấn luyện kỹ thuật khiến họ có cảm giác nghệ thuật, cái gì gọi là “đại đạo chí giản”, cái gì gọi là “phản phác quy chân”, không đến được.
đẳng cấp ấy thì không thể hiểu nổi.
Mà điều Giang Ninh dạy bọn họ chính là kỹ thuật cơ bản nhất.
Có thể một chiêu đoạt mạng, tuyệt đối không lãng phí một chút sức lực nào!
Muốn ra tay thì phải nhanh, chuẩn, ác.
Không thể lưu lại đường sống!
Anh Cẩu nghĩ thầm, luyện tập đến cực hạn liệu có đạt được thực lực như của Giang Ninh hay không, không có địch thủ!
DU “Hự.”
“Rầm…
Ba mươi người, hai người một nhóm, công kích lẫn nhau, không chút nể tình.
Mạnh mẽ, khát máu, điên cuồng!
Người nào cũng có vết thương, có người thậm chí còn đang chảy máu, nhưng không có ai dừng lại.
Rõ ràng là một đám dã thú, một đám dã thú điên cuồng.
Giang Ninh dừng xe, đứng dựa vào thân xe, nhìn đám người điên cuồng từ đẳng xa, hờ hững đốt một điếu thuốc.
Khói thuốc tản ra theo làn gió.
Hắn híp mắt: “Tiểu đội ác lang đã ra đời, chắc chắn sẽ thú vị lắm đây”
Cho đến bây giờ, Giang Ninh vẫn cảm thấy thật vô vị.
Quân địch quá yếu, vô vị.
Đối thủ quá ngu, vô vị.
Thậm chí ý muốn ra tay cũng không mãnh liệt lắm.
Nhưng hiện giờ, Giang Ninh nhìn đám người anh Cẩu, khoé miệng cong lên: “Nên bắt đầu rồi, bắt đầu từ hôm nay luôn vậy”