Mấy người Giang Ninh lên tầng, vào phòng, cả người Tô Vân nhào lên giường, giống như mềm nhũn ở nơi đó.
“Giường thật lớn, thật mềm, thật thoải mái quá đi!”
Lâm Vũ Chân cười cười, không quan tâm đ ến cô ta, dọn dẹp hành lý của mình.
“Phòng của em ở bên cạnh” Giang Ninh liếc mắt: “Mau đi thu dọn cho tốt rồi chuẩn bị xuống ăn cơm” Nói xong, tay anh lắc một cái, toàn bộ chăn bông như sóng nhào lộn, trực tiếp đánh bật Tô Vân chuẩn xác đứng lên.
Thao tác này khiến Tô Vân lập tức ngẩn ra.
Thật lợi hại!
“Anh rể, anh làm thế nào vậy?”
Tô Vân nháy mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ tò mò.
“Muốn học à?”
Tô Vân liên tục gật đầu.
“Nộp học phí.”
Giang Ninh liếc cô ta một cái, quả nhiên, Tô Vân lập tức xoay người rời đi.
Muốn một người mê tiền như Tô Vân lấy tiền ra, vậy không bằng trực tiếp gi ết chết cô ta, không thể nào.
Tô Vân và anh Cẩu chia nhau ở hai căn phòng bên cạnh phòng Giang Ninh, hai người thu dọn xong hành lý, mà Giang Ninh vừa sửa sang lại chăn mền vừa nhìn Lâm Vũ Chân đang ngồi ở kia tô tô vẽ vẽ.
“Bà xã, bắt đầu làm việc rồi sao?”
“Em cảm thấy, vấn đề của nơi này không nhỏ đâu” Lâm Vũ Chân không ngẩng đầu.
Trong khu vực quản lý dòm báo, hướng dẫn viên du lịch có vấn đề, vấn đề tuyệt đối không chỉ nằm ở người, Lâm Vũ Chân rất rõ ràng, nếu như những người khác không như thế, vậy thì chắc chắn Vương Tuyền này không dám làm như vậy.
Cô không nghĩ tới, vừa đến đã phát hiện ra vấn đề, mà dường như vấn đề còn không nhỏ.
“Có vấn đề thì giải quyết” Giang Ninh không để tâm nói: “Hoặc là, giải quyết kẻ tạo ra vấn đề” Đây là hai biện pháp trực tiếp nhất, có thể nói, thuốc đến bệnh trừ.
Lâm Vũ Chân vừa viết vừa lẩm bẩm.
“Công ty du lịch tên là Mộng Thiên Nhai, cái tên này cũng được, không cần sửa lại, tổng giám đốc Phương Sở, Linh Nhi nói người này cũng coi như có chút năng lực, không biết nhân phẩm như thế nào, tạm thời phải khảo sát xem xét một chút.”
“Phong cách kinh doanh của công ty… Cái cần phải điều chỉnh, là tố chất bồi dưỡng của nhân viên, đây là trọng điểm” Trong miệng cô nói lẩm bẩm, giống như học sinh tiểu học làm bài tập.
Ghi chép bên trên bản bút ký, ngoại trừ chính cô, chỉ sợ cũng không có người khác hiểu được.
Giang Ninh không quấy rầy cô, thu dọn xong đồ đạc thì yên tĩnh ngồi ở một bên, nhìn Lâm Vũ Chân nghiêm túc viết kế hoạch, anh biết đây là thói quen của Lâm Vũ Chân, thời điểm cô nghiêm túc suy nghĩ, quấy rầy cô cũng không tốt.
“Ùng ục ——” Bụng của Lâm Vũ Chân vang lên.
Cô vuốt vuốt bụng, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, dường như nhớ ra cái gì đó: “Có phải anh đói bụng hay không?”