Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chẳng lẽ ở chỗ này tôi có tác dụng saol”

La Lâm đột nhiên bộc phát, tức giận quát: “Ngày ngày sống trong giám sát của mấy người, thì tôi sẽ có tác dụng sao! Anh đối xử với tôi như vậy có cái gì gọi là tôn trọng để có thể nói chứ?”

“Trong mắt của anh tôi chỉ là công cụ, đây chính là tác dụng của tôi ư?”

Bên trong âm thanh của anh tràn đầy phẫn nộ, giống như đang đem hết những kiềm chế trong nhiều năm qua ở ngay giờ phút này bộc phát toàn bộ.

“Tôi không muốn vũ khí mà mình tự tay chế tạo ra, cuối cùng lại chĩa lên trên người đồng bào người thân của mình!”

Bái Bái Bái Mười mấy người vọt vào trong văn phòng, vây quanh La Lâm.

? San yêu thương tây nhiễm san bế theo?

Heisen giống như là đang xem một chuyện cười vậy, nhìn La Lâm.

“Tiến sĩ La, thật nhìn không ra anh lại yêu tổ quốc của mình như thế, chỉ tiếc là anh không có cơ hội này.”

Heisen đi đến trước mặt La Lâm, giống như cười mà không cười, giống như là muốn giêu cợt La Lâm, cố ý hạ giọng giống như đang nói bí mật gì đó: “Tôi cho anh biết, tiến sĩ La anh nghiên cứu chế tạo chip, tương lai rất có thể sẽ được đặt ở bên trên một số vũ khí, mà nơi mà những vũ khí này muốn bản…..

Anh ta cố ý nở nụ cười, nhíu lông mày.

“Tiến sĩ La không có anh nghiên cứu _ †rong những năm này, công ty Tescon  cũng sẽ không có ngày hôm nay, nhắc mới nhớ tôi đến đây để cảm ơn anh, đồng thời tôi hi vọng anh có thể tiếp tục ở lại nghiên cứu phát minh càng nhiều chip cho công ty của chúng tôi.”

“Anh nằm mơ đi!”

La Lâm tức giận đến mức thân thể đều đang run rẩy.

“Có phải là năm mơ hay không, cũng không phải anh nói là được.”

Heisen nở nụ cười vẫy tay một cái, mười mấy người đang vây quanh La Lâm lập tức tiến lên thêm một bước.

“Tiến sĩ La, hôm nay anh có thể đi ra khỏi cánh cửa này, tên của tôi sẽ viết ngược lại.”

Anh ta cứ như vậy nhìn La Lâm, không hề khách khí chút nào, trong giọng nói tràn đầy xem thường và khinh thường.

Chuyện mà anh ta muốn làm ai có thể ngăn cản được đây?

Người mà anh ta đã muốn thì nhất định phải giữ lại được, cho dù là không phải cam tâm tình nguyện thì cũng không quan trọng, ai cũng đừng nghĩ chống lại ý muốn của anh ta.

Vẻ mặt của La Lâm tái nhợt, tức giận đến thân thể đều đang run rẩy!

Ngón tay anh chỉ thẳng Heisen: “Hôm nay, chỉ cần tôi còn sống thì tôi nhất định phải rời khỏi đây!”

Nói xong, anh liền muốn xông ra ngoài, nhưng một người đàn ông vạm vỡ đưa tay ra ngăn cản anh lại.

“La tiến sĩ, không nên khiến chúng tôi khó xử.”

“Tay của anh rất đáng tiền,’ Người đàn ông thản nhiên nói: “Tôi không muốn bẻ gãy tay của anh đâu.”

La Lâm cắn răng con mắt đỏ bừng, anh không nghĩ tới trong mắt bọn họ mình cùng lắm cũng chỉ là như thết Cho dù xem anh như công cụ, thì tối thiểu anh cũng là công cụ còn sống mài Tối thiểu cũng phải có tôn nghiêm chứt “Đông đông đông”

Đột nhiên cửa văn phòng bị người ta gõ vang.

“Xin hỏi, tiến sĩ La Lâm có ở đây không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK