“Vậy thì, tôi sẽ không nói thêm, lựa chọn là của anh.”
Hùng Điền nhẹ giọng nói: “Làm theo lời tôi nói, mọi người sẽ yên ổn nếu không anh cũng giống như bọn họ.” Anh ta đưa tay ra và chỉ vào một vài samurai đang ngã trên mặt đất với khuôn mặt thối rữa, họ đã chết. Đồng tử của thân vương co lại, sắc mặt không thay đổi nhiều. Không biết anh ta đã trải qua bao nhiêu thăng trâm, không phải là chưa nhìn thấy loại cảnh này.
“Anh là ai2” Anh ta nhìn chằm chăm vào Hùng Điền, nhưng anh ta không nghĩ rằng trong nhà của Cát Mễ lại có một vị chủ nhân đáng sợ như vậy.
“Tám gia tộc ẩn thân, là tổ tiên của nhà họ Phương!” Hùng Điền tự hào nói.
Ngay cả khi bây giờ Phương Thu nắm quyền kiểm soát nhà họ Phương thì địa vị của anh ta cũng sẽ không thể nào bị thay đổi. Phương Thu nhìn thấy anh ta cũng phải kính cẩn gọi anh nột tiếng ông hai. Thân vương thay đổi sắc mặt sau khi nghe những lời đó. Tất nhiên anh ta đã nghe nói đến ẩn tộc ẩn mình ở Trung Quốc, nhưng anh ta không ngờ rằng những người siêu việt như họ cũng sẽ tham gia vào cuộc tranh giành của ba cường quốc đứng đầu.
“Thật ngạc nhiên khi những người từ ẩn tộc cũng tham gia vào.” Có một chút mỉa mai trong giọng điệu của thân vương. Trong mắt anh ta, những người tách ra như vậy từ lâu đều không theo đuổi danh lợi, tính khí kiêu ngạo rất cao không hề giống Hùng Điền.
“Người của anh không thể ngăn cản tôi.
Hùng Điền không nói nhảm: “Làm hay không?”
Thân vương cau mày và nhìn vài vệ sĩ bên cạnh mình mấy vệ sĩ lắc đầu, có nghĩa là bây giờ họ không thể đối phó với Hùng Điền. Ít nhất, họ không chắc võ công của Hùng Điền cho đến khi họ hiểu cặn kế về các chỉ tiết về anh.
“Tôi có thể không đồng ý sao?”
Thân Vương chế nhạo: “Dao của anh cũng đã đặt vào cổ tôi. Không có gì to tát, nhưng chỉ là cùng anh chia một miếng bánh, cũng không phải chuyện lớn.” Anh ta liếc nhìn Cát Mễ, người đã im lặng đang hả hê.
“Gia tộc Cát Mễ muốn trở thành một trong những gia tộc hạng nhất ở ba cường quốc đứng đầu, không phải cần ngày một ngày hai.”
“Thân Vương nói đúng. Gia tộc của tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nên với sự giúp đỡ của ngài Hùng Điền, chúng tôi không thể bỏ lỡ.”
Cát Mễ mỉm cười: “Như thế này, vậy chúng ta có thể coi là hợp tác?”
Thân vương gật đầu. Ít nhất hiện tại, anh ta chỉ có thể gật đầu.
“Người phụ nữ đó…’ “Trong nhà tù đen của Yamaguchi.”
Thân Vương nói: “Hiện tại tôi cũng không tiếp cận được.”
Cát Mễ cau mày Hùng Điền cũng cau mày, tất cả đều cảm thấy thân vương đang nói đùa.
“Tôi và xã trưởng hội Yamaguchi đều muốn hy sinh người phụ nữ này. Chỉ là chúng tôi có bất đồng một số việc, không thuyết phục được nhau. Nhưng hiện tại, ông ấy là xã trưởng, đương nhiên nắm mọi chuyện trong tay.”