Trên mặt hắn không nhìn ra có chút lo lắng nào. Trên đời này cũng chỉ có một người có thể điều tra ra được lai lịch thật sự của hắn. Bây giờ những người phía bắc muốn điều tra ra, căn bản là nằm mơ đi.
“Cậu không cần tôi nhắc nhở.”
Ông Phổ nói: “Lan hải vừa loến, Thiên Hải chấc chắn cũng sẽ loạn, tôi muốn nhờ cậu một việc.”
Đây mới là trọng điểm, còn là mục đích thực sự để ông.
Phó mời Giang Ninh tới hôm nay, thậm chí chủ động lấy lòng.
“Tại sao tôi phải giúp ông?”
Giang Ninh cười.
Hắn và ông Phó lại không phải là người cùng một đường, thậm chí từ khi hai người biết nhau đến bây giờ cũng không được bao nhiêu thời gian.
Mà ông Phó còn có chuyện cần nhờ, vậy làm sao có thể là chuyện nhỏ được?
Tuyệt đối là chuyện nhất thời không cẩn thận lại có nguy hiểm đến tính mạng!
“Có giúp hay không là do cậu quyết định, nhưng tôi muốn cầu xin cậu.”
Ông Phó không tức giận, vẫn bình tĩnh pha trà: “Cả đời tôi chưa từng cầu xin người khác, đây là lần đầu tiên, cũng là một lần duy nhất, tôi cầu xin cậu. Về phần cậu có thể giúp không, có chịu giúp không đều là chuyện của cậu.”
Giang Ninh không nói gì.
Ông Phó rót cho mình một chén trà, lại rót cho Giang Ninh một chén.
Hai tay ông ta cầm chén trà lên, trên mặt không còn vẻ ồn hòa, cười tủm tỉm trước đó nữa, mà là một vẻ nghiêm túc, thậm chí mang theo sự kiên quyết.
“Nếu có thể, mong cậu bảo vệ con gái tôi.”
Tay Ông Phó giơ chén trà không buông: “Chỉ cần để cho con bé sống sót, có thể được sống yên ổn, bình yên một đời là tốt rồi.”
Hốc mắt ông ta hơi đỏ lên, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, tay vẫn giơ chén trà không hề nhúc nhích.
“Phó Dụ tôi cầu xin cậu!”
Đây là lần đầu tiên ông Phó tự giới thiệu. Cả tỉnh cũng chỉ biết gọi ông ta là ông Phó, nhưng không ai biết tên thật của ông ta.
Ông Phó vẫn cầm chén trà, viền mắt đỏ hoe. Ông ta biết mình chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ. Bất luận là người sau lưng Lục Thiên hay người sau lưng mình, bây giờ đều sẽ không bỏ qua cho mình.
Ông ta đi tới bước này đã là đường cùng rồi. Nhưng ông †a vẫn có chuyện muốn đi tranh thủ, có công bằng, ông 1a vẫn muốn đòi lại!
Cho dù có phải chết, vậy ông ta cũng bằng lòng.
Giang Ninh vẫn không nói chuyện, chỉ liếc nhìn chén trà trước mặt.
Đây cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Tàn Kiếm đứng ở bên cạnh, cũng không nói một lời, không nói giúp ông Phó. Cho dù gã biết, đều là người trong võ đạo, lời gã nói trái lại còn có tác dụng hơn lời ông Phó nói.
Ban đầu gã muốn thay ông Phó đi cầu xin Giang Ninh, cho dù có phải quỳ trước mặt Giang Ninh, gã cũng bằng lòng.
Nhưng ông Phó từ chối.
Nếu muốn yêu cầu lại phải do ông ta tự mình đến cầu xin “Nếu người đã đưa vào Đông Hải, tất nhiên sẽ không có nguy hiểm gì.”
Một lúc lâu sau, Giang Ninh mới cầm lấy chén trà và đặt ở bên miệng, khẽ chạm môi.
Ông Phó nghe được câu này thì tay hơi run rẩy, hầu kết chuyển động như bị đổ hạt cát vậy, cảm kích nói.
“Cảm ơn!”
“Đi tới bước này, ông có hối hận không?”
Giang Ninh hỏi một câu.
Ông Phó chỉ cười gượng và lắc đầu, im lặng một lúc mới nói: “Người trong giang hồ thì không thể làm theo ý mình”
Hai người im lặng uống trà.
“Giang Ninh!”
Lâm Vũ Chân đi tới, trên mặt có chút vui mừng. Trong †ay cô còn cầm một con búp bê dáng vẻ hơi cổ, rõ ràng là kiểu dáng từ mười năm trước.
Nhưng trên mặt cô lại không che giấu được vẻ vui mừng!
Đây là búp bê nhồi bông mà cô thích nhất khi còn bé.
Khi đó cô muốn mua nhưng trong nhà không có tiền, trong lòng cô vẫn nhớ mãi không quên, lớn lên có tiền, cuối cùng lại không thể mua được.
Không ngờ ông Phó biết được, còn chuẩn bị cho cô.
“Anh nhìn này, đây là quà ông Phó tặng em đấy!”
Lâm Vũ Chân vui vẻ nói: “Cảm ơn ông Phó, ông thật có tâm!”
“Khi còn bé, con gái của tôi cũng thích cái này. Tôi mua hai cái, cái này vẫn giữ ở bên người, có hơi cũ, cô đừng chê nhé.”
Ông Phó khôi phục lại tâm trạng, khẽ cười nói.
“Sẽ không đâu! Tôi làm sao có thể ghét bỏ chứ? Tôi cao hứng còn không kịp đấy!”
Lâm Vũ Chân lại giống như một tỉnh linh vui vẻ, ôm con búp bê nhồi bông yêu thích không buông tay.
Giang Ninh không nói gì, chỉ liếc nhìn ông Phó, trong lòng thầm mắng một câu, tên cáo già này.