“Những việc này, sao Lâm Thị có thể có chứng cứ?”
Tình thế trong sân đã hoàn toàn sụp đổ!
Tống Đối Đối trực tiếp đạp đối phương xuống đất, hung hăng nhục mạ luật sư của đối phương, thảm tới nỗi không nỡ nhìn.
Xin hỏi luật sư đối phương, anh còn có gì muốn nói không?”
Tống Đối Đối lễ phép hỏi.
“Anh… anh…”
“Phụt…!”
Luật sư phía Slanka trực tiếp tức giận đến trợn trắng mắt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Toàn hội trường ồ lên!
Bảo Mạc Nhĩ chỉ cảm thấy mặt mình như bị người ta hung hăng tát một cái, làm trò trước mặt nhiều người như vậy khiến anh ta vừa tức giận, vừa xấu hổ.
“Không, không biết gì hết!”
Sắc mặt Hướng Cao cũng trở nên trắng bệch, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Tuấn: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Phương Tuấn vừa muốn đứng lên, bùm một cái, hai chân nhũn ra, lập tức quỳ xuống.
“Tôi không biết! Tổng giám đốc Hướng Cao! Anh Bào Mạc Nhĩ! Tôi không nói chuyện này với bất cứ ai, càng không để lộ ra…
Sắc mặt anh ta đã trở nên trắng bệch.
“Lần trước anh tới Lâm Thị rốt cuộc là để làm gì!”
Hướng Cao lạnh giọng quát.
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tuấn ngày càng trở nên khó coi, không hề còn chút sức sống nào!
Anh ta bình tĩnh nhìn Hướng Cao, không phải ông ta bảo mình đi làm sao?
Hiện giờ còn hỏi mình tới Lâm Thị làm gì?
Bảo Mạc Nhĩ không nghĩ nhiều như vậy, cả người anh ta run rẩy, tức giận đến nỗi giọng nói cũng thay đổi.
Rõ ràng đã chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện, cho dù Tống Đối Đối có làm gì cũng khó mà xoay chuyển, nhưng chứng cứ quan trọng kia lại khiến Slanka thua thảm hại!
“Bang!”
Anh ta hung hăng giáng một cái tát lên mặt Phương Tuấn, gầm lên: “Anh chết chắc rồi!”
Cả người Phương Tuấn run rẩy, còn muốn giải thích nhưng Bảo Mạc Nhĩ căn bản không muốn nghe.
Bảo Mạc Nhĩ trực tiếp bỏ của chạy lấy người, không ngờ lại mất mặt trước nhiều người như vậy.