Màn đêm đã buông xuống nhưng con người vẫn chưa có dấu hiệu yên tĩnh trở lại.
Nhà họ Giang giây phút này đèn đuốc vẫn sáng trưng.
So với nhà họ Tiết và nhà họ Long, cao thủ nhà họ Giang cũng chẳng được mấy người tài giỏi, vốn dĩ chỉ làm trò mèo che mắt người khác mà thôi, ngay cả cao thủ có khả năng công kích lớn cũng chỉ có duy nhất hai người.
Đây đều là những người trước đó đã được nhà họ Giang cứu sống rồi lựa chọn ở lại đó bảo vệ nhà họ Giang.
Giây phút này hai người đó đang ngồi trên ghế đá trong sân vừa uống trà vừa nói chuyện với Giang Đạo Nhiên.
“Hai người đã tận tụy bao nhiêu năm như vậy, Đạo Nhiên tôi vô cùng cảm kích và biết ơn” Giang Đạo Nhiên rót trà cho hai người họ: “Nhà họ Giang của tôi có thể đi được tới ngày hôm nay đã nhờ vào không ít sự trợ giúp của hai người rồi, nhưng trên thế giới này không có bữa tiệc vui vẻ nào mà lại không tàn cả, nếu như hai người muốn trả ơn cứu mạng của cha tôi năm đó, tôi nghĩ đã trả đủ rồi” Ông ta cười cười, hai tay nâng chén trà lên nói: “Hai người nên có cuộc sống riêng của bản thân mình thôi, yên ổn hưởng thụ tuổi già, hy vọng hai người không trách tội Đạo Nhiên!”
Mang ra đây!
Hai lão già nhận lấy chén trà ông ta đưa tới, liếc mắt nhìn đối phương một lượt, cười cười nhưng không hề uống.
“Cậu đây là muốn đuổi chúng tôi đi hả?” Hai người bọn họ cùng nhau nhìn Giang Đạo Nhiên.
“Giờ phải chiến đấu với kẻ địch rất mạnh, sống hay chết Đạo Nhiên cũng không cách nào khẳng định được, tôi chỉ không hy vọng hai vị bị liên lụy mà thôi” Giang Đạo Nhiên không chút giấu giếm: “Món nợ ân tình mà hai người có với nhà họ Giang thật sự đã trả đủ rồi” “Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy” Một lão già trong đó cầm chén trà lên uống một ngụm cạn chén, người còn lại cũng lập tức uống cạn theo ông ta.
Đột nhiên hai người họ lại lấy ấm trà trước mặt Giang Đạo Nhiên qua, rót một chén cho Giang Đạo Nhiên.
“Cậu đã gọi hai chúng tôi một tiếng chú rồi, xem chúng tôi như bề trên, vậy thì hôm nay bề trên có chuyện muốn nói với cậu, cậu có muốn nghe hay không?” Miệng của Giang Đạo Nhiên giật giật, mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ gật đầu.
“Đúng ra hai người chúng tôi năm đó đã phải chết rồi, là ba cậu đã tận dụng hết những phương thuốc mà ông ấy có cố gắng hết sức níu lại mạng sống của chúng tôi, chúng tôi mới có thể tạm thời sống được tới bây giờ…”Lão già đó nói với giọng đều đều: “Con người mà, sống đủ rồi thì cũng nên sớm đi gặp tổ tiên của mình thôi: “Cậu nói xem, khi hai người chúng tôi đặt chân tới địa ngục rồi, nhìn thấy ba cậu ở đó thì nói với ông ấy là nhà họ Giang gặp chuyện, hai người chúng tôi lại bỏ mặc mà rời đi trước, cậu nói xem ông ấy sẽ dùng thái độ gì nhìn chúng tôi đây?” “Nhưng mà…” “Không có nhưng mà gì hết” Lão già nói: “Đã dừng chân ngây ngẩn ở nhà họ Giang mười mấy năm rồi, hai người chúng tôi cũng đã sớm coi nơi này là nhà mình” Hai lão già nhìn nhau rồi cùng cười rộ lên.
Hai mắt Giang Đạo Nhiên đỏ ửng, không biết nên nói gì mới đúng.
“Nếu đã sớm xem đây là nhà mình thì cứ chôn thân ở chỗ này đi!” Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên, vang vọng khắp sân lớn nhà họ Giang.
Giang Đạo Nhiên đột ngột ngẩng đầu lên, cửa lớn đã bị phá nát trong nháy mắt, rầm một tiếng, chia năm xẻ bảy.
Bàng Phi Nham cất bước đi tới với khí thế bức người, hai con ngươi thô bạo mười phần: “Yến Xích Nam, Hạ Lâm Bắc, hai người các ông năm đó không chết mà sống nhờ ở nhà họ Giang hẳn là đang đợi chờ ngày hôm nay nhỉ?” Giang Đạo Nhiên lập tức đứng bật dậy.
“Bàng Phi Nhaml” “Giang Đạo Nhiên, nhanh chóng giao món đồ đó ra đây đi, như vậy thì chúng mày còn có thể chết bớt đau đớn hơn một chút đấy” Bàng Phi Nham liếc mắt về phía Giang Đạo Nhiên một cái, ông ta tự mình đi tới nhà họ Giang chính là vì món đồ mà ông †a muốn có được đó.
Nếu không phải vẫn luôn có hai lão già này ở đây, ông ta đã sớm ra tay cướp đoạt rồi.
Nhưng cho tới ngày hôm nay, cho dù hai lão già này có tài giỏi tới đâu Bàng Phi Nham cũng không còn sợ hãi nữa rồi.
Nghe vậy, hai mắt của Giang Đạo Nhiên hơi co lại, món đồ mà nhà họ Giang sở hữu quả nhiên bị Bàng Phi Nham phát hiện ra rồi.