Nhưng Giang Ninh đã đoán trước được điều này.
Anh ta không hề lo lắng bởi vì không ai có thể hiểu được quyền phổ này.
Ngược lại, anh ta hi vọng sẽ xuất hiện vài người như thế, hiểu được quyền phổ, bởi vì chúng có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Võ quán hiện tại có không ít cao thủ, nên an nguy của Đông Hải ngày càng vững chắc.
Ông Đàm Hưng biết Giang Ninh đã sắp xếp việc này: “Cậu dùng quyền phổ để tập hợp bọn họ lại, chỉ là không biết sẽ mang lại kết quả như thế nào” Anh ta dừng lại một chút, rót trà cho ông Đàm Hưng.
“Ông … thật sự định chống lại cả dòng họ ẩn thế sao?” Việc mở ra võ quán Cực Đạo này chỉ là sự khởi đầu.
“Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến nên đúng là cần có sự đề phòng” Giang Ninh từ từ nói.
Câu nói “Chuyện gì đến rồi cũng đến” quả thật chẳng bao giờ sai.
Hơn nữa còn đến rất nhanh là đằng khác.
Giang Ninh vừa uống cạn ly trà, đặt ly xuống thì bỗng nhiên hắt xì một tiếng.
“Hắt xì” Ông Đàm Hưng đứng hình.
Một người đàn ông dũng mãnh như Giang Ninh sao có thể hắt xì được chứ.
“Có kẻ nào đó đang nói xấu sau lưng tôi?” Chính Giang Ninh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Anh lắc lắc đầu, đứng lên: “Chuyện võ quán bên này làm phiền ông rồi, ông giúp tôi cố gắng tập hợp mọi người nhé, tôi phải đi đón Vũ Chân tan làm đây” Cùng lúc đó.
Trong một sòng bạc ở nước ngoài.
Bên trong gia đình Slanka.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhà Slanka đã mua lại tài sản của Liên minh Hoa Thương với giá rẻ và kiếm được một khoản không hề nhỏ.
Đây đều là chữ viết tay của Amy.
Lúc này, trong cuộc họp, có thể dễ dàng nhận ra Amy tham gia với tư cách là “công chúa” và có chỗ đứng cao trong gia tộc.
“Chỉ vì nhà họ Lâm mà tình hình ở nước ngoài đang vô cùng phức tạp, tôi cho rằng mọi người cũng hiểu rõ điều này phải không?” Người đàn ông với đôi mắt đen, sâu, vô cùng quyến rũ đang ngồi đối diện Slanka.
Chỉ là chiếc cằm nhọn khiến anh ta trở nên có chút xảo trá, anh ta cười cười rồi nhìn chằm chằm Amy nhưng ánh mắt không thể che dấu được sự khinh thường.
“Amy đã làm rất tốt, tôi cảm thấy thật tự hào vì Slanka có cô.
Nhận được lời khen như vậy nhưng Amy không hề tỏ ra vui mừng, ngược lại cô nhíu nhíu đôi lông mày.
Bởi vì cô ta biết Đạo Sâm trước nay chưa từng khen mình.
Khi anh ta nhắc đến cô, chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Đạo Sâm, tôi có phải nên cảm ơn anh?” Amy bình tĩnh trả lời.
Vừa dứt lời, còn chưa nói được câu thứ hai, Amy đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vội lấy tay che miệng.