thù thế nào?”
Chương Trình tức giận chửi, “Mày dám đến Đông Hải không? Mày đi đi! Bố mày tuyệt đối không ý kiến!”
Lâm Võ không nói gì nữa.
Gã đi Đông Hải?
Giang Ninh chắc chắn dám giữ mạng gã lại!
“Khòng chỉ chún: mấy Iadfi khác tổn thất cũng không ít, còn lại mấy người chưa động thủ bây giờ cũng không dám động thủ nữa rồi”
Cao Phi thở dài, cười khổ nhìn một vòng, những anh em đánh giỏi nhất của họ bây giờ đều nằm đây, còn báo thù gì chứ.
Nghe nói, đến ông Phó cũng không có phản ứng gì, thế giới ngãm của tỉnh thành như bị lật ngược rồi mà öng ta cũng không nói một câu, điều này càng khiến người khác kiêng kị thực lực của Giang Ninh.
Một đám người tức giận, uất ức, không cam tâm nhưng lại không dám nói báo thù gì nữa, nói chung Đông Hải đó, trong thời gian ngán họ có chết cũng sẽ không đi “Đại ca! Đại ca! Không ổn rồi!”
Đột nhiên bên ngoài có người chạy vào.
Nhìn thấy có người còn có thể chạy bình thường, trong lòng Chương Trình ít nhiều có chút an ủi, không phải bị diệt toàn quân.
“La cái gì la! Nhà cậu chết người rồi à!”
Chương Trình tâm trạng không tốt, tức giận chửi một câu, “Có gì mà không ổn!”
“Đông, Đông Hải..”
Nghe hai chữ Đông Hải, Chương Trình, Lâm Võ và mấy người Cao Phi đều bất giác run rẩy, chút nữa là nhảy dựng lên.
“Người của Đông Hải đến rồi!”
Nghe được nửa câu sâu, sắc mặt của Chương Trình trắng bệch ra, lập tức ngồi dậy nghiến răng nói: “Ai đến rồi? Ai của Đông Hải đến rồi?”
“Chính là người tối hôm đó…”
“Tôi đến rồi”
Hắn còn chưa nói xong, ngoài cửa, Giang Ninh dẫn theo anh Cẩu và Tô Vân đi vào.
Lần nữa nhìn thấy mặt Giang Ninh, đầu tiên là Chương Trình ngây người, tim run rẩy dữ dội, cảm giác sợ hãi lập tức lan kháp tim.
Hắn lập tức phản ứng lại, đây là tỉnh thành mà!
Đây là địa bàn của mình mà!
Giang Ninh lại dám đến tỉnh thành tự tìm cái chết?
Hắn không cần mạng nữa sao!
“Mày còn dám đến tỉnh thành!”
Chương Trình tức giận thét, càng có chút hưng phấn, vừa nói không thể đi Đông Hải để báo thù, Giang Ninh tự đến, hán thấy mình sống lâu quá rồi à!
“Phải đến chứ”
Giang Ninh cười nhẹ, “Mày cống hiến nhiều cho cơ sở vật chất của Đông Hải như vậy, tất nhiên tao phải đến thăm một tí, thế nào, tay chân vẫn ổn chứ?”
Chương Trình chưa từng thấy ai huênh hoang như vậy!
Đánh gãy tay chân của người ta rồi còn hỏi tay chân vẫn ổn chứ.
“Mày… Người đâu!”
Chương Trình cười lạnh, xương cốt cũng run lên, “Giang Ninh! Là tự mày tìm đến, đừng trách tao không khách khít”
“Người đâu, vây lấy cho tao!”
Mười mấy người bên cạnh hắn đang nằm, mấy người bên ngoài nghe tiếng lập tức xông vào, hơn năm mươi người.
Giang Ninh vẫn đứng đó, anh Cẩu đứng bên cạnh Tô ‘Vân, trên mặt đều không biểu cảm, không nhìn ra chút lo lãng nào.
“Nếu mày đã tự đến tìm cái chết thì đừng trách tao!”
Khó chịu nghẹn trong lòng Chương Trình, hán hận không thể khiến Giang Ninh xương nát thành tro, vốn nghĩ là Đông Hải không thể đi rồi, báo thù là vô vọng, nào ngờ Giang Ninh lại tự mình tìm đến.
Ngạo mạn thì phải trả giá!
Hắn vừa tính hạ lệnh, trực tiếp đánh phế Giang Ninh, bên ngoài lại truyền đến một tiếng nói.
“Đại ca! Đại ca! Quản gia Triệu đến rồi!”
Cơ thể Chương Trình chấn động, Cao Phi và Lâm Võ cũng nhìn nhau, tiếp đó hưng phấn đến mặt cũng đỏ cả lên.
“Giang Ninh! Hôm nay mày chết chắc rồi! Quản gia Triệu cũng đến rồi!”
Nhất định là ông Phó biết Giang Ninh đến tỉnh thành, ông muốn ra tay hủy Giang Ninh rồi.
Ngạo mạn đi, Giang Ninh mày ngạo mạn nữa đi!
Tỉnh thành này không phải nơi mày có thể ngạo mạn!
Chương Trình hưng phấn cười lớn, tức giận nhìn Giang Ninh, đây chính là hậu quả của việc ngạo mạn.
Quản gia Triệu bước vào, chỉ liếc qua mấy người Chương Trình một cái rồi bước nhanh đến trước mặt Giang Ninh, khế chấp tay, mặt cười khách khí.
“Cậu Giang, cậu đến rồi”