Ở phía trước, Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân bước vào một quán cà phê rất nổi tiếng trên mạng.
Giang Ninh không có hứng thú gì, nhưng Lâm Vũ Chân ngược lại lại rất thích cách bày trí của quán này.
“Hai cốc latte” Lâm Vũ Chân nói với nhân viên phục vụ.
Hai người ngồi đó, nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, mỗi du khách đều chụp ảnh, hoặc là viết giấy nhắn, hoặc là trò chuyện, hiển nhiên là không thể chống cự lại loại quán cà phê nổi tiếng trên mạng như thế này.
“Chúng ta cũng chụp mấy tấm đi” Lâm Vũ Chân lấy điện thoại di động ra rồi lôi kéo Giang Ninh đang tràn đầy bất đắc dĩ, mặc kệ anh có muốn hay không.
Cô điều chỉnh góc độ, tựa vào vai Giang Ninh, đang định chụp ảnh thì đột nhiên có một người ngồi xuống đối diện họ.
Lâm Vũ Chân khẽ giật mình, cô đặt điện thoại di động xuống, còn chưa kịp hỏi thì người đàn ông khôi ngô tuấn tú đối diện chợt mỉm cười hơi gian tà và hỏi: “Mỹ nữ, tôi giúp cô chụp nhé?”
Người đàn ông không thèm để ý tới sự tồn tại của Giang Ninh, nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chân, ánh mắt rõ ràng mang theo lòng h@m muốn chiếm hữu mãnh liệt: “Tôi rất thích chụp ảnh, cho dù là ở đây hay là trên giường”
“Anh có bị điên không thết” Lâm Vũ Chân lập tức nổi đoá, cô quát lớn: “Anh nổi điên cái gì thế, mời anh lập tức rời đi cho!”
“Ha ha, đúng là tôi bị điên thật” Người đàn ông đó đứng lên, lấy một tấm thẻ chứng nhận y học nhăn nheo từ trong túi ra, cười như điên như dại: “Bệnh †âm thần, có đôi khi tôi không thể tự khống chế nổi mình” Lâm Vũ Chân biến sắc.
Cô không biết người trước mắt này có ý gì, xem ra anh ta chẳng có thiện ý gì.
Giang Ninh nhẹ nhàng võ vỗ tay cô, sắc mặt không hề thay đổi, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh tên là gì?”
“Khôi Hùng”
“Anh muốn làm gì?”
Khôi Hùng nhếch môi, lại ngồi xuống, dùng tay chống cằm, trong con ngươi tràn đầy vẻ hung ác!
“Tôi chỉ muốn đánh chết hai người, hoặc là bị hai người đánh chết!”
Anh ta nhìn chằm chằm Giang Ninh, vẻ khiêu khích cùng hung tợn trong mắt không hề che giấu, sát ý điên cuồng kia gần như lập tức làm lạnh không khí xung quanh.
Bầu không khí trở nên nghiêm trọng, và những khách du lịch xung quanh rõ ràng là cảm thấy có điều gì đó không ổn, lần lượt rời đi và chạy ra khỏi cửa hàng.
Và một số nhân viên phục vụ cửa hàng còn tái mặt hơn, bọn họ nào không thể nhận ra người đàn ông trước mặt họ là Khôi Hùng nổi tiếng ở Nam Đảo!
Người bị bênh thần kinh, đánh người giết người không chuyện gì không làm, Khôi Hùng đó!
Thôi xong!
Cửa hàng của họ sắp xảy ra tai nạn chết người!
Tổn thất là nhỏ, một khi Giang Ninh và những người khác bị giết, cửa hàng của họ chắc chắn sẽ bị bỏ đi, còn ai dám đến cửa hàng nơi xảy ra án mạng để mua đồ chứ?
Nhưng vào lúc này, họ không thể làm gì được, bởi vì họ biết rằng Khôi Hùng này là một con người bạo lực, đáng sợ.
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, không khí như đông cứng lại!
Một số người phục vụ nín thở, hồi hộp và lo lắng, muốn cố gắng ngăn họ lại, nhưng họ không có đủ can đảm.