“Vô dụng thôi.”
Lance nói: “Người của Yamaguchi là người như thế nào, các anh không biết sao?”
“Nếu nói lý lẽ mà có thể hiểu, có thể lấy lợi ích để trao đổi thì là tốt nhất nhưng bọn họ chỉ biết đưa ra cái giá cắt cổ mà thôi!”
“Dù là gì đi nữa, điêu quan trọng nhất là đảm bảo an toàn cho em gái tôi, cứu người trước sau đó mới nói đến những chuyện khác!”
Người của gia tộc Zorro, một khi họ đến Đông Dương, họ chắc chắn sẽ là mục tiêu của người ở hội Yamaguchi ngay cả với những người như Cát Mễ cũng quá hấp dẫn. Nhưng Giang Ninh với bọn họ là một người xa lạ, sẽ không ai để ý tới sự tồn tại của anh. Với kỹ năng của Giang Ninh, một khi tìm thấy anh chắc chắn có thể được cứu.
Lan Tư nhìn Giang Ninh, chân thành nói: ‘Em gái tôi đối với gia tộc không quá quan trọng, nhưng đối với tôi mà nói rất rất quan trọng. Xin hãy giúp tôi một lần.”
Anh không nói thêm bất cứ lời nào, giúp Lâm thị đó là một thỏa thuận, một sự hợp tác, nhưng không phải là một ân huệ.
“Chồng à em nghe nói ở Tokyo mùa này có hoa anh đào, anh có muốn đi xem không?” Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn Giang Ninh.
“Nếu em muốn xem, anh sẽ đi cùng em.” Giang Ninh nói.
Nghe đến đây, Lan Tư thở ra một hơi dài.
“Cảm ơn anh!”
Anh ta nhìn Lâm Vũ Chân: “Cô giống một thiên thần!” Giang Ninh muốn đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy như trút xuống được một tảng đá, chỉ cần Giang Ninh đi sẽ không có chuyện gì. Anh ta không lãng phí thời gian nữa, để lại thông tin liên lạc cho Lâm Vũ Chân và Giang Ninh, lập tức rời đi cùng với vệ sĩ của mình.
Anh ta muốn đến Đông Dương trước, tách khỏi Giang Ninh để tránh bị nhắm tới. Nhìn Lan Tư rời đi, Lâm Vũ Chân nhìn về phía Giang Ninh.
“Anh đã đồng ý, đúng không?”
“Đúng vậy.” Giang Ninh gật đầu.
“Em gái cậu ta là mục tiêu của chúng ta ở hội nghị thượng đỉnh lần này.”
Anh không giấu giếm: “Bởi vì công nghệ mà cô ấy kiểm soát rất quan trọng, tiến sĩ Lâm rất cần nó.” Đây là lời mà La Lâm đích thân nói với anh, thứ có thể khiến La Lâm chú ý như vậy hẳn là rất quan trọng.
“Đi thôi, anh cùng em đi ngắm hoa anh đào.” Giang Ninh mỉm cười. Đối với anh, thật tốt khi có thể cùng Lâm Vũ Chân đi dạo xung quanh thưởng thức vẻ đẹp của thế giới, điều này còn là một mũi tên trúng hai đích nữa.
Họ không hề vội vàng, khi Lan Tư rời đi họ tiếp tục lang thang khắp Thục Đô.
Đây là thiên đường dành cho người sành ăn. Không ăn uống, vui chơi thoải mái thì làm sao xứng đáng với tiền mua vé. Sau khi ăn uống gần như xong xuôi, hai người chậm rãi lang thang ra sân bay, mua chuyến bay gần nhất hướng về Đông Dương.