Bởi vì anh căn bản không phải người nhà họ Phương!
Thậm chí, anh còn là kẻ thù của nhà họ Phương!
Phương Thu càng nghĩ thì trong lòng càng phẫn nộ.
Hai mươi năm!
Anh ta coi kẻ thù là ba suốt hai mươi năm!
Anh ta bị nhà họ Phương đùa bốn trong lòng bàn tay, giống như con khỉ nhảy nhót, trong mắt đám người Phương Uy anh chỉ là một con khỉ để cho bọn họ tùy ý trêu chọc.
Anh ta chợt nhớ tới những gì Ngôn Đường đã nói với anh, nói rằng anh đừng có tình cảm quá sâu đậm với đối phương, bởi vì nhà họ Phương này không xứng.
Lúc đó anh ta còn rất tức giận, cảm thấy Ngôn Đường ăn cây táo, rào cây sung, nhưng bây giờ xem ra người như nhà họ.
Phương thật sự không xứng!
Bọn họ quả thực chính là súc sinh!
Phương Thu càng nghĩ càng giận, nắm chặt nắm tay, các đốt ngón tay kêu răng rắc.
“Con à… con à!”
Phương Nhiễm sớm đã không nhịn được, khóc lớn lên nước mắt chảy đây mặt.
Một tay bà ôm Phương Thu vào trong ngực, không muốn phải xa con mình thêm nữa.
“Hai mươi năm, từ khi con sinh ra Phương Uy đã ôm con đi, mẹ chưa từng được nhìn lại con một lần nào, con của mẹ”
Phương Nhiễm khóc lớn.
Phương Thu cũng khóc theo.
“Mẹ…”
Xưng hô thế này, đối với anh ta mà nói là rất xa lạ.
Nhiều năm như vậy Phương Uy vẫn không ngừng nói với anh ta rằng mẹ ruột anh ta đã vì khó sinh mà chết, tên khốn kiếp này!
Hai người ôm nhau khóc rống.
Giang Ninh không làm phiền bọn họ liền để những người khác lui ra ngoài, anh biết hai mẹ con Phương Nhiễm nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói.
Hai mươi năm, cuối cùng cũng có thể gặp mặt nhau.
Chỉ tiếc là sư phụ không thể nhìn thấy.
Giang Ninh đứng ở cửa, A Phi lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi: “Đại ca, hút một điếu không?”
Anh nhìn thoáng qua, lắc đầu.
“Vũ Chân không thích mùi thuốc lá, anh bỏ rồi”
A Phi cười cười, bỏ điếu thuốc trong miệng vào lại trong hộp rồi cất thuốc đi.
“Nếu sư phụ biết thì nhất định sẽ rất vui vẻ, ít nhất hai mẹ con bọn họ có thể nhận ra nhau”