Sắc mặt của Phương Uy có hơi lúng túng.
Tuy Phương Nhiễm không bỏ đi, nhưng hiện giờ bà ấy ở lại đã không còn ý nghĩa gì lớn nữa.
Cho dù bà ấy có chết cũng không gây ra bất cứ thiệt hại nào cho nhà họ Phương.
Nhưng Phương Thu bị Giang Ninh mang đi, bây giờ ông ta mới cảm thấy hình như đây là một quyết định sai lâm.
So với Phương Nhiễm thì càng không nên để cho Phương Thu bỏ đi.
“Ba, nhà ta nhiều năm rồi chưa từng chịu nhục nhã như vậy, chẳng lẽ ba muốn nén giận bỏ qua như vậy sao?”
Phương Đông đứng ở dưới, giọng nói dõng dạc, tràn đầy tức giận: “Giang Ninh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì để cho nhà họ Phương chúng ta nghe theo lệnh của anh ta!”
“Nếu như con là Phương Hạ, con sẽ tự kết thúc mọi chuyện, tuyệt đối không cho Giang Ninh có cơ hội thừa dịp ra tay.
Mặt anh ta phủ đầy vẻ giận dữ, còn có chút không cam lòng, giống như đối với anh ta, danh dự của nhà họ Phương còn quan trọng hơn so với tính mạng của bản thân.
“Phương Hạ đúng là đã làm không tốt, chờ nó trở về, ba sẽ phạt nó thật nặng!”
Phương Uy khế nói.
Ông ta liếc nhìn Phương Đông, trong lòng đã có tính toán, hai anh em này, rốt cuộc ai mới ưu tú hơn đây.
Ít nhất trước mắt, Phương Đông trầm ổn ít nói hơn, đối với danh dự của gia đình rất coi trọng, tốt hơn Phương Hạ nhiều.
“Ba à, con muốn khai chiến với Đông Hải!”
Phương Đông quát: “Con muốn lấy lại quyền phổ, còn sẽ khiến cho tên Giang Ninh quỳ xuống dưới chân con nhận lỗi!”
“Danh dự của gia đình ta, cho đến bây giờ cũng không thể vì bất cứ ai mà chịu nhục nhãt”
Bỗng một tiếng râm!
Phương Đông quỳ xuống: “Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục”
“Người nào làm chúng ta nhục nhã, con sẽ giết người đó!
Rửa sạch nhục nhã trước đây!”
“Xin ba cho phép!”
Trên mặt Phương Đông đầy nghiêm túc, mang theo một chút kiên quyết, giống như dù có chết ở Đông Hải, anh ta cũng không hối hận.
“Con làm gì vậy?”
Phương Uy nhìn Phương Đông.
“Bạt Mắt của Phương Đông đỏ bừng, thanh âm khàn khàn: “Con vừa tưởng tượng đến bộ dáng đe dọa, kiêu căng ngạo mạn của Giang Ninh là đã không cam lòng!”
Anh ta nắm chặt hai bàn tay, thân mình run rẩy, tất nhiên là bởi vì tức giận quá mức nên hơi không khống chế được bản thân.
“Ba biết tình cảm mà con dành cho nhà họ Phương, con yên tâm, chỉ cần Phương Hạ bình an trở về, Giang Ninh chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn”
Phương Uy nâng Phương Đông dậy rồi thở dài, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.