Giang Ninh nói: “Chỉ cần để ý người xuống núi của bọn họ, thậm chí là bên trong tám gia tộc lớn, sẽ có xung đột như thế nào, đó là chuyện của bọn họ”
Anh hiểu rất rõ, trải qua sự uy hiếp của Đông Hải, tám gia tộc lớn sẽ thu lại cái đuôi của mình, lại một lần nữa để ý tới vùng cấm Đông Hải!
Giang Ninh hiểu, bí mật sau địa đồ của quyền phổ, còn cần sự tôn tại của tám gia tộc lớn, thậm chí là, chìa khóa đế mở, chắc chản nằm trong tay tám gia tộc lớn., “Chuyện chúng ta cần làm, chính là lấy được chừa khóa, còn về cái khác đều không quan trọng!”
Giang Ninh quay đầu nhìn quản gia Triệu: “Bí mật đăng sau quyền phố, tôi nghĩ chắc chắn không đơn giản, nếu không sư phụ của tôi, cũng sẽ không tới mức tới tính mạng của mình cũng không cần. Tôi nhất định sẽ làm rõ chuyện này”
Cái chết của Hà đạo nhân chắc chản không hề đơn giản.
Nhiều năm liền ông ta vẫn luôn đi tìm bí mật của quyền phổ, chắc chản không phải chỉ vì cứu Phương Nhiễm.
Giang Ninh hiểu quá rõ sư phụ của mình.
“Cậu Giang, cậu yên tâm! Tôi sẽ luôn cho người canh chừng phía núi Chung Nam, còn về bí mật của quyền phổ, tôi cũng sẽ dốc sức tìm.”
Quản gia Triệu nói: “Trong nước chúng ta đã tìm rất nhiều nơi rồi, đều không có tung tích, tôi đoán các quyền phổ khác có lẽ đều đang thất lạc ở nước ngoài rồi”
Nhà họ Bào lúc đầu cất giữ một quyền phổ, ba quyền phổ còn lại chắc đều đang ở nước ngoài”
Hiện giờ, Giang Ninh không chỉ muốn tìm được các quyền phổ mà còn muốn tìm ra cách lấy được chìa khóa từ tám dòng họ lánh đời để giải mã bí mật của quyền phổ.
Hai việc này phải tiến hành đồng thời.
Giang Ninh nói với quản gia Triệu: “Có tin tức gì, lập tức nói với tôi”
Anh dặn dò quản gia Triệu vài câu rồi rời đi Chỉ cần có người giám sát ở núi Chung Nam là được.
Sau vài lần đả kích như thế, Giang Ninh tin rằng tám dòng họ lánh đời có lẽ cũng đã nhận thức được việc thế giới bên ngoài đã không còn giống như lúc họ bắt đầu mai danh ấn tích nữa.
Nhiều năm trôi qua như vậy, tình hình trong giang hồ cũng không còn như lúc đầu nữa.
Cho dù như vậy,chỉ cần anh còn sống thì sẽ thay đổi tất cả trong thời gian ngắn.
Giang Ninh đã suy nghĩ rất kỹ, mọi chuyện cần phải tiến hành từ từ cảnh cáo cần gửi cũng gửi đi rồi, còn chuyện tiếp theo sẽ thế nào thì phải chờ xem quyết định của tám dòng họ lánh đời đó như thế nào.
Bây giờ anh cần phải quan tâm nhiều hơn tới Lâm Vũ Chân và nhà họ Lâm.
Dù xảy ra chuyện gì, thì cũng không có ai có thế thay thế được vị trí của Lâm Vũ Chân trong lòng Giang Ninh.
Lúc này, tại võ quán Cực đạo.
A Cẩu mời trưởng lão của các dòng họ ra rồi nói cho họ biết quyết định của Giang Ninh.
Trưởng lão nhà Hoàng Phủ ngạc nhiên hỏi: “Cậu không đùa chứ? Thật sự chỉ cần chúng tôi viết vài chữ là sẽ được thả đi sao?”
Ông ta không nghỉ ngờ gì cả, vì nếu Giang Ninh muốn giết họ thì cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Ở Đông Hải, Giang Ninh muốn giữ ai lại thì chỉ cần nói một câu là xong.
Giữ các trưởng lão lại là đòn đả kích lớn đối với tám dòng họ lánh đời.
Không chỉ đả kích thế lực của họ mà còn cho họ thấy được sự yếu kém của mình.
“Không sai A Cẩu đáp: “Chỉ cần các ông viết bốn chữ này, viết theo kiểu chữ của dòng tộc các ông, thì có thế rời khỏi đây”
Anh ta gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở phía Tư Mã Tuyền, không nói gì cả “Trừ Trưởng lão Tư Mã”