Tiết Ninh mở to mắt: “Về nhà rồi không cho con ăn no thì ra thể thống gì nữa”
Bà vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Giang Ninh: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút”
Bốp bốp bốp!
Tiếng bước chân truyền tới!
Giang Ninh ngẩng đầu lên nhìn, lại cúi đầu xuống, tiếp tục “Các người tìm ai?”
Tiết Ninh nhìn Tư Mã Cao một cái, hơi nhíu mày, nói một cách xem thường: “Giang Đạo Nhiên này bị làm sao vậy, ăn cơm còn để người ta tới làm phiền, đúng là không được tích sự gì!”
Bà nói xong thì định đứng dậy nhưng Giang Ninh lại ngăn lại.
“Tới tìm con đấy”
Giang Ninh đứng dậy: “Lát nữa con ăn sau.”
“Vậy… vậy con ăn mau lên, lạnh rồi không ngon nữa đâu”
Giang Ninh ừ một tiếng, đi qua đó, nhìn về phía Tư Mã Cao, miếng sườn trong miệng vẫn còn chưa nhuốt xuống.
“Anh chính là Giang Ninh?”
Tư Mã Cao không ngờ, Giang Ninh lại trẻ như vậy, càng không ngờ tên này sắp chết tới nơi rồi mà vẫn còn muốn ăn.
Cái nhà này là loại gì vậy?
Lẽ nào bọn họ không biết, miền Bắc đã sắp bị gia tộc Tư Mã nắm hết trong tay rồi hay sao, chỉ cần bọn họ muốn là mua được hết.
“Tôi đợi ông lâu lắm rồi”
Giang Ninh nhuốt miếng sườn xuống, nhìn Tư Mã Cao: “Hôm nay Tống Tiểu Vũ mới để ông tới tìm tôi, chắc là sự nhãn nại với ông cũng đạt tới giới hạn rồi”
Tư Mã Cao nhíu mày, lời này là có ý gì?
Sự nhãn nại của Tống Tiểu Vũ đó đối với ông ta?
“Thứ nên hiểu, cậu ta đã hiểu rõ rồi, vậy nên ông không cần phải tồn tại nữa”
Giang Ninh đưa tay ra, vẫy vẫy: “Muốn lấy quyền phổ?”
“Lấy đi!”
Tư Mã Cao hét lên: “Ngoan ngoấn giao quyền phổ ra, tôi có thể tha chết cho anh, nếu không thì… rời khỏi cấm địa Đông Hải rồi, muốn giết anh thì đơn giản hơn nhiều”
“Không chỉ giết anh, giết người nhà họ Giang, giết người của Hải Phòng, giết tất cả những người liên quan đến anh…”
Sắc mặt Giang Ninh trầm xuống.
Lời này chưa có ai dám nói như vậy với anh đâu.
Giết tất cả những người có liên quan tới anh?
“Quyền phổ ở đây”
Giang Ninh cố ý lấy quyền phổ ra, lắc lắc: “Có bản lĩnh thì tới lấy đi”