A Phi khinh thường hừ một tiếng: “Đem đồ vật mang về võ quán, chờ mọi chuyện đều giải quyết xong rồi chúng ta liền quay về Đông Hải.”
Anh cũng không muốn nghĩ phức †ạp làm gì cho mệt người.
Chuyện ở Đông Hàn gần như đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần Lâm thị có thể tiến vào thị trường Đông Hàn, sau này muốn làm cái gì cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Vạn sự khởi đầu nan nhưng chỉ cần mở đầu tốt, mọi chuyện khó khăn cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Lại càng không cần phải nói tới, phía sau Lâm thị, từ đầu đến cuối có một người đàn ông mạnh mẽ như Giang Ninh chống lưng.
A Phi mang theo đám người trở về võ quán, để đám người Tiểu Triệu bắt đầu chuẩn bị những chuyện tiếp theo, còn mình thì lập tức đi tìm Giang Ninh.
Đồ vật đã tới tay, nhưng phiên phức khẳng định sẽ đến rất nhanh.
“Đại ca, chuyện trên phương diện làm ăn cũng không cần phải quan tâm, nhưng cái tên Phương Ngân kia/ Từ đầu đến cuối A Phi đối với Phương Ngân vẫn có chút e dè, loại cao thủ này ngoại trừ Giang Ninh ra, không ai có thể chế trụ được anh ta nữa, nhất là khi người này am hiểu dùng độc: ‘E là phải tìm cơ hội diệt trừ anh taI”
Cho dù Phương Ngân còn có chỗ cần dùng, nhưng tuyệt đối không thể không theo dõi anh ta.
“Đám người A Cẩu vẫn luôn đề phòng, yên tâm đi.”
Giang Ninh nói.
Giờ phút này Phương Ngân cũng đã rời khỏi Hán Đô.
Lý Thành Phong cũng không phải là người anh ta nhất định phải giết, anh ta muốn giết Lý Thành Phong, cũng bất quá chỉ là vì muốn xả cơn giận mà thôi.
Bây giờ Lý Thành Phong đầu quân cho Giang Ninh, Phương Ngân sẽ không vì muốn mình hả giận, mà tuỳ tiện bại lộ chính mình.
Đối với anh ta mà nói, thứ càng quan trọng hơn chính là quyền phổ, không có được tờ quyền phổ này, còn có hai lần cơ hội nữa chỉ cần anh ta có †rong tay một tờ quyền phổ, thì lời nói của anh liền sẽ có trọng lượng.
“Thế nào, có lấy được tư liệu kỹ thuật hay không?”
“Lấy được rồi.”
A Phi gật đầu: ‘Có một số người còn không đồng ý, muốn nhờ vào đó để áp chế sự phát triển của Hoa Thương, đúng là mơ giữa ban ngày!”
“A Phi”
Giang Ninh nhìn A Phi ánh mắt giống như sắp phát ra ánh sáng vậy, dường như có chút không giống thường ngày: “Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ phải quay trở lại chiến trường thế giới trước kia.”
Một câu nói kia khiến toàn thân A Phi run rẩy.
? Gió nhẹ nhiễm tây yêu đào?
Anh ngẩn ra đúng năm giây, mới hồi phục lại tỉnh thần.
“Sớm nên như thế, theo quy mô càng lúc càng lớn Lâm thị mà nói, không sớm thì muộn cũng sẽ bị người khác để mắt tới, cho dù chúng ta không đi tìm bọn họ, thì chúng cũng sẽ tự tìm đến chúng ta.”
A Phi đột nhiên lên tiếng, anh nở nụ cười: ‘Con mẹ nó, hi vọng bọn họ đừng tự tìm đường chết, đại ca anh có thể bỏ qua cho bọn họ một lần, nhưng chắc chăn sẽ không có lần thứ hai.”