Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ hô hấp gấp gáp, trên mặt đều tràn ngập kinh ngạc.

Mạnh quá.

Rốt cuộc Giang Ninh mạnh đến mức nào?

Sao lại có thể đáng sợ như vậy.

Bàng Phi Nham tuyệt đối tính là cao thủ hàng đầu trong giới đại tông sư. Nhưng trước mặt Giang Ninh lại vẫn không trụ nổi một đánh.

“Nhất định là mình còn chưa luyện thành công hoàn toàn.

Nhất định là như vậy” Bàng Phi Nham cố gắng đứng lên, lau đi máu tươi ở khóe môi, nhìn chằm chằm vào Giang Ninh: “Mày không giết được tao. Mày không giết được tao đâu!” “Vù” Giang Ninh không nói lời nào, chân đạp mạnh lên đất, giông như một con bò hung hăng.

“Uỳnh!” “Uỳnh!” “Uỳnh!” Bảy bước!

Giang Ninh bước bảy bước. Mỗi một bước, sức mạnh của nắm đấm đưa ra dường như đều mạnh hơn.

Khi đi đến trước mặt Bàng Phi Nham, Bàng Phi Nham cảm thấy bản thân không thể nào cử động được.

Ông ta kinh hãi nhìn nắm đấm của Giang Ninh, một loại cảm giác chết chóc lập tức xông đến trong lòng ông ta.

Ông ta sắp chết rồi.

Một đấm này của Giang Ninh thật sự sẽ lấy đi tính mạng của ông ta.

Nắm đấm đáng sợ giống như núi đè, áp lực mạnh mế giống như gió bão, khiến cho Bàng Phi Nham, người ở trong trung tâm mắt bão gần như tuyệt vọng. Ông ta không thể cử động nổi.

Chính vào lúc nắm đấm của Giang Ninh sắp đánh lên đầu Bàng Phi Nham thì anh cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Một loại cảm giác nguy cơ đáng sợ khiến mọi lỗ chân lông trên cả người Giang Ninh đều mở ra.

“Cẩn thận” Yến Xích Nam không để ý đến vết thương nặng ở ngực của mình, hét lớn.

Giang Ninh gần như không hề do dự, thậm chí đầu cũng không quay lại, dưới chân vừa vặn, cả người lập tức quay lại, thuận thế mạnh mẽ đánh ra một quyền.

“Uỳnh!” Người ở đối diện đeo mặt nạ cùng với một quyền giống như vậy mạnh mẽ va chạm với Giang Ninh.

Là ai?

Trong mắt Giang Ninh, sát khí bừng bừng, lực đấm rất mạnh, so với Bàng Phi Nham thi mạnh hơn rất nhiều.

“Nếu đã đến rồi thì đừng mong đi nữa” Giang Ninh lớn tiếng gầm. Đúng vào lúc anh còn muốn đánh thêm thì người đeo mặt nạ đó lại chẳng hề để ý tới, gần như không hề muốn kéo dài cuộc chiến, một bàn tay bắt lấy Bàng Phi Nham, nhún người nhảy lên liền trốn đi. Nháy mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng.

“Đừng đuổi theo!” Thấy Giang Ninh muốn đuổi theo, Giang Đạo Nhiên vội vàng hét lên: “Đừng đi.” Giang Ninh dừng lại bước chân, sắc mặt đông cứng lại, nhìn bóng lưng đo biến mất vào nơi tối tăm. Anh nắm chặt nắm đấm, rồi lại từ từ buông lỏng.

Cho đến lúc này, nắm đấm của anh vẫn còn hơi ngứa ngáy, Một người rất đáng sợ.

Người đó so với Bàng Phi Nham còn mạnh hơn. Giang Ninh cho rằng Bàng Phi Nhân chính là chủ thương, là người khống chế Ẩn Môn. Xem ra là anh đã đoán nhầm rồi.

“Người đeo mặt nạ đó mới là Chủ Thượng”.

Sự thật năm đó Phát động Bắc Phương, khiến con cá to Bàng Phi Nham này lộ ra, nhưng lại không phải người mà bản thân muốn tìm.

Giang Ninh không ngờ người nắm giữ Ẩn Môn này lại ẩn náu sâu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK