“Được, tôi đã biết, cám ơn ông đã đi một chuyến.” Cô vội vàng nói cảm ơn.
“Đừng khách sáo.” Tiết Hành cười cười, chúc mừng một phen rồi rời đi.
Giờ phút này, trong đại sảnh, tất cả sự chú ý của mọi người đều dừng trên tòa tiền giấy như núi nhỏ kia.
Chúng ta sinh một đứa con đi!
Cả đời bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu!
Mà lúc này tất cả chỗ đó đều là tiền thưởng của bọn họ, là tiền thưởng mà mấy tháng qua bọn họ đã vất vả tăng ca, nỗ lực không biết mệt để đổi lại!
Giang Ninh đã nói sẽ thưởng cho bọn họ vậy thì chắc chắn sẽ thưởng cho họ, lại còn thêm hẳn vào đó một trăm triệu nữa.
Một ông chủ như vậy, trên thế giới này được mấy người cơ chứ?
“Tổng giám đốc Lâm…” Tiểu Triệu cảm thấy đầu lưỡi của mình có chút khô khan, nuốt mấy ngụm nước miếng mới đủ can đảm mở miệng hỏi: “Nhà chị có thiếu giúp việc hay đại loại thế không? Em muốn thay đổi công việc” Lâm Vũ Chân tức giận trừng mắt nhìn cô nàng một cái: “Đi làm việc đi!” “Vâng vâng!” Số tiền mặt lên đến ba trăm triệu cứ vậy mà đặt tại sảnh lớn dưới tầng một của tòa nhà tập đoàn Lâm thị, thậm chí còn không cần người canh chừng nữa, chỗ này chính là nơi an toàn nhất của Đông Hải này rồi.
Mỗi một người đi ngang qua đó, bao gồm cả những người †ỏ vẻ tức giận với Lâm thị khi nhìn thấy chỗ tiền mặt này ở sảnh lớn cũng không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
Đặc biệt hơn nữa là theo họ được biết, đây chỉ là số tiền Giang Ninh thưởng cho nhân viên trong buổi tối hôm nay, càng khiến họ khiếp sợ không nói nên lời.
Có hai giám đốc của công ty nhỏ lẻ thậm chí còn tới tận nơi để dò hỏi, không biết Lâm thị có tuyển nhân viên mới hay không, bọn họ cũng muốn tới Lâm thị làm việc…
Lâm Vũ Chân mặc kệ những chuyện đó, cô vội vàng tới sân bay đón Giang Ninh.
Cô bây giờ đã quen với việc lái xe, mở cửa chiếc xe BMW sang trọng Giang Ninh đã mua cho cô ra, đi một đường thẳng tới sân bay.
Cô đợi ở cửa ra của sân bay một lúc thì nhìn thấy Giang Ninh cất bước đi ra ngoài.
“Chồng ơi!” Lâm Vũ Chân lập tức vẫy vẫy tay ra hiệu, hét lớn: “Em ở đây! Em đang ở đây nè!” Giang Ninh nở nụ cười, khẽ vẫy tay lại, chân bước nhanh hơn, trực tiếp xoay người một cái nhảy qua chỗ lan can cao một mét rưỡi đi tới đó, bảo vệ còn không kịp ngăn lại thì anh đã ôm chặt Lâm Vũ Chân trong l ồng ngực mình rồi.
“Nhớ anh không?” “Nhới” “Đi thôi” Giang Ninh dùng sức hôn mạnh một cái lên đôi môi đỏ của Lâm Vũ Chân: “Chúng ta về nhà nào” Lâm Vũ Chân khẽ cắn môi, mặt lập tức đỏ lên.
Chỗ này đang là nơi công cộng đó!
Tên khốn Giang Ninh này có thể nào tự kìm nén bản thân một chút được hay không vậy.
“Mùi kem đánh răng rất là nồng nhé” Lâm Vũ Chân khẽ hừ nhẹ một tiếng, Giang Ninh cũng không hề để ý tới cô, kéo cô ra xe rồi nghênh ngang rời khỏi đó.
Giang Ninh cũng không vội vã tới công ty, dù sao tiệc mừng công đến tối mới bắt đầu tổ chức, về nhà ăn bữa cơm Tô Mai nấu trước mới là nguyên nhân khiến Giang Ninh vất vả chọn chuyến bay sớm nhất để quay lại.
Ăn uống no say, Giang Ninh tắm rửa một lượt rồi vào phòng ngủ, đặt lưng xuống đã chìm vào giấc ngủ ngay.
Lâm Vũ Chân còn muốn nói chuyện với anh nhưng có thể nhận ra được Gianh Ninh hình như rất mệt mỏi, không nói lời nào mà chỉ rón ra rón rén chui vào trong chăn, dựa sát vào lồ ng ngực của Giang Ninh, chậm rãi lắng nghe tiếng tim anh đập từng nhịp.
Ngắm nhìn gương mặt mê người này, Lâm Vũ Chân cảm thấy bản thân thật sự rất hạnh phúc.
Giang Ninh ngủ rất sâu giấc, chỉ có khi ở trong nhà của mình anh mới dám ngủ say tới như vậy mà thôi.