“Dạt”
Phương Uy quét mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo như vực sâu không thấy đáy của ông ta khiến cho mỗi một người nhìn thấy đều không ngừng cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Lúc đó.
Đông Hải.
Đối với việc hậu sự của Hà Đạo Nhân, Giang Ninh cũng không hề làm quá mức linh đình.
Một ngày làm thầy, suốt đời là cha, cho nên đối với Giang Ninh mà nói, việc Hà Đạo Nhân chết đi chính là một chuyện rất khó để chấp nhận được trong thời gian ngắn.
“Đừng quá đau lòng, nếu như Hà Đạo Nhân đã không bằng lòng nói cho anh biết bất kỳ một chuyện gì, vậy thì chắc chắn cũng chỉ là vì ông ấy không hy vọng anh cảm thấy đau lòng vì chuyện của bản thân ông ấy” Lâm Vũ Chân nắm lấy tay của Giang Ninh, không biết chính mình phải an ủi anh như thế nào mới phải.
Đây cũng là lần đầu tiên mà cô trải qua một chuyện giống nhưng thế này.
Tâm quan trọng của một người có công ơn nuôi dưỡng, có ơn dạy dỗ đối với Giang Ninh mà nói thì cho dù không dùng lời để miêu tả thì cũng có thể biết được.
Lâm Vũ Chân rất hiểu Giang Ninh, anh là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu không anh cũng sẽ không bởi vì một viên kẹo của mười lăm năm trước mà tìm đến mình.
Càng không cần phải nói, Hà Đạo Nhân có thể nói chính là người đã đem đến cho Giang Ninh sinh mạng thứ hai!
Giang Ninh không nói gì, ngay cả việc cố nhào nặn ra một vẻ mặt vui vẻ yếu ớt và méo mó cũng không thể làm được.
Anh tĩnh lặng quỳ ở nơi đó, không nói một lời, vẻ mặt mất mát khiến cho Lâm Vũ Chân nhìn thôi cũng thấy đau lòng cho anh.
Từng người từng người một trong đám người Giang Đạo.
Nhiên lần lượt tiến đến dâng hương cho Hà Đạo Nhân.
“Giang Ninh, hãy nén đau thương” Giang Đạo Nhiên đi lên trước, sau đó ngồi xổm xuống: “Ba tin tưởng rằng Hà Đạo.
Nhân tuyệt đối không phải là loại người như vậy, ông ta biến thành Chủ Thượng nhất định là vì có nỗi niềm nào đó khó nói, ông ta là sư phụ của con, chắc hẳn con cũng là người hiểu rõ ông ta nhất “Không sai, cứ coi như là ông ấy đã trở thành Chủ Thượng đi chăng nữa, nhưng dường như ông ấy cũng chưa từng giết người vô tội”
Hạ Lâm Bắc nói: “Cho dù ông ấy biến thành Chủ Thượng, cho dù ông ấy bị buộc làm người bán mạng…”
Ông ta nói được một nửa sau đó đột nhiên cắn răng nghiến lợi: “Những kẻ khốn kiếp kia đã nắm được chiếc xương sườn mềm của Hà Đạo Nhân, buộc ông ấy phải làm những chuyện mà ông ấy không muốn làm nhất, đám súc sinh này!”
“Bọn họ là ai?”
Giang Ninh nghe đến đây thì ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Lâm Bắc: “Là dòng họ lánh đời, nhà họ Phương kia sao? Có đúng hay không?”
Hạ Lâm Bắc cắn môi, gật đầu một cái.
“Người phụ nữ kia gọi là Phương Nhiễm, sư phụ của cậu nói rằng đến cuối cùng ông ấy cũng không cứu được bà ấy, vậy chắc hẳn là… đang nói đến Phương Nhiễm”