Ông ta nói xong thì mấy người ngồi xung quanh cũng gật đầu phụ họa, tỏ ý đồng tình với ý kiến của ông ta.
Bọn họ có tôn nghiêm của một người luyện võ, có tín ngưỡng và sự kiên trì của cả một thế hệ giang hồ, há lại để người khác dễ dàng dẫm đạp được sao?
Đàm Hưng quét mắt nhìn một vòng, cất cao giọng: “Các vị, Giang Ninh là quán chủ, ước muốn lúc đầu khi cậu ấy thành lập võ quán Cực Đạo chính là hy vọng tạo nên một nơi để mọi người có thể giao lưu với nhau, để những gì được kế thừa của giới giang hồ không bị đứt đoạn”
“Quyển sách võ thuật của cậu ấy quý giá như thế mà cậu ấy cũng có thể lấy ra chia sẻ cho mọi người, tôi thấy tấm lòng của cậu ấy không cần phải nghi ngờ gì nữa, đúng không?”
Mấy người lớn tuổi ở đó đều gật đầu đồng ý, bọn họ đều không ngốc, đương nhiên có thể thấy Giang Ninh tốn rất nhiều công sức.
“Vậy tôi xin được nói một câu công bằng.”
Đàm Hưng nhìn Giang Ninh một cái rồi đứng lên: “Giới giang hồ có thể phát triển trở lại được hay không, có thể rạng rỡ vang danh lại hay không, nếu dựa vào một mình Giang Ninh thì không đủ, sức lực cậu ấy có hạn, mấy kẻ già chúng ta nên đứng ra, chia sẻ gánh nặng này với ấy”
“Cậu ấy là quán chủ, cậu ấy làm những chuyện cậu ấy cần làm, còn chúng ta cố gắng hết sức mình giúp đỡ cậu ấy, đứng cạnh cậu ấy, cho dù cậu ấy đưa ra quyết định gì thì Đông Hải này cần phải là chỗ chống lưng kiên cường nhất, nơi ủng hộ cậu ấy mạnh mẽ nhất!”
Ông ta lớn tiếng nói: “Tôi xin nói rõ thái độ của mình, Đàm thị đồng ý dùng toàn bộ sức lực giúp đỡ Giang Ninh!”
“Bên phía Bát Cực Quyền cũng vậy!”
“Thêm Thái Cực Quyền nữa!”
“Bài Vân Chưởng cũng giúp một tay!”
Giang Ninh nhìn những người có tiếng ở thế hệ trước đang dồn dập mở miệng tỏ thái độ, đứng dậy hết cả lên rồi.
“Các vị tiền bối, giới giang hồ sa sút nhiều năm, chúng ta không thể để truyền thống võ thuật quý giá của nước nhà biến mất được, trước kia tôi từng nói rằng tôi nói được làm được, có sự ủng hộ của mọi người thì ngày đó sẽ đến càng nhanh hơn!”
Bây giờ, võ quán Cực Đạo cần đoàn kết lại!
Mọi người đều hiểu điều này.
Dòng họ lánh đời kia tấn công đột ngột, không cần phải nói, ngoại trừ nhà họ Phương thì chắc chắn còn những dòng họ lánh đời khác nữa.
Không cần nghỉ ngờ chút nào, đám người đó xem thường giới giang hồ, tự cho mình là thoát khỏi giới giang hồ, mình là người đứng trên cao, nghiễm nhiên không phải dân đen bình thường!
Bây giờ bọn họ không chỉ cần bảo vệ tôn nghiêm của chính bản thân mình, mà còn phải bảo vệ tôn nghiêm của cả giới giang hồ.
“Quán chủ!”
Đàm Long bước lên, chắp tay chào mấy vị ở đó, nhìn sang Giang Ninh: “Có người đến rồi!”
“Là người của nhà họ Phương!”
Giang Ninh nghe vậy thì híp mắt lại: “Bọn họ đưa người tới rồi sao?”