“Đến rồi” Đột nhiên toàn thân Giang Mật rất căng thẳng, lông gà lông vịt nổi hết cả lên. Nhìn thấy Giang Ninh nắm tay Lâm Vũ Chân từ phía xa, hai người họ nói nói cười cười và đang đi về phía đá duyên Tam Sinh.
Ngay tại lúc này Phương Mật chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập thình thịch, cảm giác sợ hãi vô cùng mãnh liệt.
Cho dù ông ta cầm cái nút trong tay, chỉ cần ấn xuống là Giang Ninh và Lâm Vũ Chân sẽ tan tành trong nháy mắt.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn còn lo sợ.
Giống như người đi đến đây không phải là con người, mà là… Một vị sát thần vô cùng mạnh mẽ kinh sợ.
“Ực ực..’ Phương Mật chuyển động yết hầu, cái tay cầm cái nút run lên dữ dội.
Đột nhiên ông ta quay đầu lại nhìn người bên cạnh mình: “Dựng tinh thần lên cho tôi!”
Nói rồi ông ta hít một hơi sâu, hồi hộp đến mức giọng nói cũng run rẩy: “Nhớ chưa? Một khi những người đó cướp được đồ từ trên người Giang Ninh thì tôi lập tức ấn xuống nổ chết Giang Ninh và Lâm Vũ Chân. Cho dù bọn họ không chết thì các cậu cũng phải giế t chết bọn họ, đã hiểu chưa?”
Phương Mật không ngờ rằng người ngồi xổm bên cạnh ông ta lại vô cùng bình tĩnh. Anh ta không hề lo lắng gì mà chỉ khẽ gật đầu.
“Tôi quá hiểu rồi”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía đá duyên Tam Sinh.
Ở phía xa xa, Giang Ninh cầm tay Lâm Vũ Chân đã đi đến.
Dường như hai người họ không hề cảnh giác nơi này đã trở thành một nơi vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi mạng sống của bọn họ. Hai người vẫn bước nhàn nhã, ung dung thong dong đi đến.
Đá duyên Tam Sinh rất lớn khoảng chừng hơn ba mươi mét vuông, hình thù rất kỳ lạ. Góc cạnh của nó đã bị mai một theo gió thổi mưa đánh bao nhiêu năm qua.
Phần nghiêng của hòn đá dùng để khắc bốn chữ lớn rồng bay phượng múa: đá duyên Tam Sinh.
Lâm Vũ Chân đưa tay ra chạm lên tấm đá lớn, cô chỉ cảm nhận được cơn lạnh từ hòn đá đang truyền vào trong tay mình.
Gió biển thổi lướt qua càng mát mẻ hơn.
Điều này khiến cô cảm thấy rất thoải mãi dễ chịu trong cái thời tiếtt nóng bức này.
“Nghe nói chỉ cần nhắm mắt lại, trong lòng thầm đọc tên người mình yêu nhất một nghìn lần thì hai người có thể đầu bạc răng long.”
Giang Ninh khẽ nói: “Hơn nữa đọc càng lâu thì càng linh nghiệm” Lâm Vũ Chân quay đầu, nửa tin nửa ngờ mà nhắm mắt lại.
“Phải luôn nhắm mắt sao?”
“Ừm, phải luôn nhắm mắt lại, đến khi anh gọi em thì mới mở ra” Giang Ninh cầm một cánh tay khác của Lâm Vũ Chân, đồng thời đặt lên trên tảng đá.
Giá thổi bên tai rất lớn vang lên tiếng ù ù.
Lâm Vũ Chân ngoan ngoãn nghe lời mà nhắm mắt lại hai tay đặt lên trên tảng đá duyên Tam Sinh, trong lòng thâm đọc tên của Giang Ninh.
“Giang Ninh, Giang Ninh, Giang Ninh, Giang Ninh…”
Trong lòng cô, bên tai cô, trong đầu cô đều là cái tên Giang Ninh này.