Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đường đường là nhất đại tông sư của Đàm thị, vậy mà lại chơi trò mai phục, tìm được đến chỗ tôi cũng không dễ dàng gì nhỉ”

“Giang Ninh!”

Đàm Hưng hừ lạnh: “Cậu thật vô liêm sỉ, ngay cả người bình thường mà cậu cũng lợi dụng cho được, cậu có còn là con người nữa không!”

“Dùng thủ đoạn hèn hạ giết người của Đàm thị, hủy hoại danh tiếng của Đảm thị, đêm nay tôi phải bắt cậu trả giái”

Giang Ninh búng tay, đầu thuốc bay thành một vòng.

cung sau đó chuẩn xác rơi vào thùng rác, đầu thuốc lập tức bị dập tắt.

Hắn lắc đầu: “Ông hồ đồ quá”

“Cậu nói gì?”

“Tôi nói ông già rồi hồ đồ”

Giang Ninh nói: “Tôi giúp ông giải quyết phần tử cặn bã của Đàm thị, cũng coi như đã thanh lý môn hộ giúp ông, ông không cảm kích thì thôi lại còn đến tìm tôi gây rắc rối?”

“Hơn nữa, tôi không dùng thủ đoạn hèn hạ, là do Đàm Phong quá yếu”

“Ngông cưồng!”

Đàm Hưng phẫn nộ.

Chết đến nơi rồi lại dám mạnh miệng ra ăn nói ngông cưồng!

Bộ râu dài của Đàm Hưng run lên, ông ta không thèm che giấu sát khí nữa mà điên cuồng bùng nổ.

Chân ông ta giãm xuống rồi lấy đà bật lên, tựa như một con du long, xông thẳng đến Giang Ninh.

“Chết đi!”

Mười hai lộ Đàm thoái chính tông nhất, một chỉ mạch của Đàm thị, cao thủ cấp bậc tông sư mạnh nhất đã bùng nổi Bốp bốp bốp!

Chân dài đá ra, phút chốc kéo theo một loạt âm thanh vang dội, thực lực như vậy, cho dù là Diệp Tâm Hoả ở trước mặt Đàm Hưng thì cũng chỉ có thể cúi đầu nhận thua.

Người khác không hề cảm thấy Đàm Hưng đã già, một khi ra tay là như mãnh hổ xuống núi, khí thế cưồn cuộn dâng trào, đôi chân như cây côn, đá mạnh về phía đầu Giang Ninh!

“Rầm!”

Giang Ninh đứng vững gót chân không hề nhúc nhích, sau đó vung quyền, lấy cứng chọi cứng!

m thanh vang đội, chấn động đến nỗi Quan Phong Đình cũng lay động một trận, sắc mặt Đàm Hưng thay đổi trong nháy mắt.

“Cậu cũng là thực lực cấp bậc tông sư?”

Ông ta cực kỳ hoảng sợ, Giang Ninh còn trẻ như vậy, sao có thểi Qua ánh đèn mờ tối, ông ta có thể nhìn ra, Giang Ninh cùng lắm mới có ba mươi tuổi, ba mươi tuổi đã đạt được cấp bậc tông sư?

Điều này không có khả năng!

“Ông khinh thường tôi quá rồi đấy”

Giang Ninh bỗng hành động, hắn như một bóng ma, trong chớp mắt đã biến thành một tàn ảnh xông đến Đàm Hưng, cơn gió điên cuồng phất lên!

Sắc mặt Đàm Hưng biến đổi!

Trận gió đó thổi râu ông ta bay lên, khiến ông ta không tài nào mở mắt nổi.

Ông ta đang định phản kích, nhưng lại cảm thấy nắm đấm của Giang Ninh đã đến trước mặt ông ta!

Quyền phong nảy lửa, khiến mặt ông ta cũng cảm thấy đau.

Nhanh quát!

Nắm đấm của Giang Ninh còn nhanh hơn cả chân ông †a nữa!

Không thể tin nổi!

Cho dù tuổi ông ta đã cao, nhưng luận đến tốc độ tiến công hay cước chân thì Đàm Hưng vẫn vô cùng tự tin.

Nhưng hôm nay, ông ta còn chưa phát huy hết thì đã bại trận!

Giang Ninh không tiếp tục tiến lên mà thu lại nắm đấm, chỉ một chiêu này thôi cũng đủ để Đàm Hưng biết rằng ông ta không phải đối thủ của Giang Ninh.

Nếu ra tay lần nữa thì Giang Ninh sẽ không do dự mà giết ông luôn!

“Cậu…cậu…”

Môi ông ta run rẩy, kinh ngạc nhìn Giang Ninh, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.

Có lẽ người khác không biết, nhưng Đàm Hưng thân là nhất đại tông sư của Đàm thị, sao có thể nhìn không ra thực lực của Giang Ninh đã vượt qua tưởng tượng của ông ta được chứt Nếu như Giang Ninh không thu lại nắm đấm vừa rồi, thì e rằng lúc này ông ta đã trở thành một khối thi thể!

Đáng sợ quái Cậu ta vẫn còn là người sao?

Tim ông ta đập thình thịch, sống đến gần bảy chục năm, Đàm Hưng chưa bao giờ cận kề cái chết như hôm nay!

“Cậu…sao cậu không giết tôi!”

“Tôi không giết kẻ ngu ngốc”

Giang Ninh thu tay lại: “Giang hồ này đã thối nát đến mức nào rồi, lẽ nào ông không biết tr?”

“Bị những đại gia tộc Phương Bắc lợi dụng, ông còn cảm thấy quang vinh lắm hả?”

Hắn nhấn mạnh từng chữ.

Mặt Đàm Hưng đỏ lên.

Ông ta thà để Giang Ninh giết mình!

Bị một đứa nhóc nói như vậy, Đàm Hưng mặt đỏ tía tai, há miệng định phản bác, nhưng lại không biết nên nói lại thế nào.

“Ông cho rằng giữ được vẻ kiêu ngạo thì người khác sẽ nhìn đến ông hay sao? Hừ, nằm mơi”

Giang Ninh cười lạnh: “Bọn họ vẫn luôn lợi dụng ông, ông lại không nhận ra, loại người như Đàm Phong không chết, thì người chết sẽ là cả Đàm thị của các người!”

“Ngu ngốc! Ngu đến hết thuốc chữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK