Giang Ninh mỉm cười, nói thành thật: “Có lẽ trên thế giới này nào có thần linh sẽ rảnh rỗi để quản chuyện tình yêu của nhiều người như vậy. Thật phiền phức”
“Vậy em rất phiền phức sao?”
“Có một chút” Lâm Vũ Chân bĩu môi.
“Em phiền phức chỗ nào?”
“Anh không thể lúc nào cũng được ôm em, điều đó khiến anh rất buồn phiền” Giang Ninh dừng bước chân, đưa tay ra kéo Lâm Vũ Chân vào trong lòng mình.
Hướng mặt về biển rộng, làn gió biển thổi lướt qua bên tay của Lâm Vũ Chân. Vào giây phút này cô cảm thấy rất tốt.
Ở phía xa vang lên tiếng sóng biển đập vào đá ngầm, còn tiếng chim hải âu kêu trên bầu trời. Thời tiết như vậy có thể khiến tâm tình nổ tung.
“Chồng à, anh chuẩn bị điều ngạc nhiên cho em sao?”
Lâm Vũ Chân đột nhiên cười gian xảo.
Cô cảm thấy Giang Ninh chủ động bảo đưa mình đến đảo.
Càn Khôn này thì nhất định đã sắp xếp gì đó.
Hơn nữa Tô Vân và anh Cẩu đã rời đi, điều này không phải là cố ý đi chuẩn bị sao?
Dù sao trong tiểu thuyết đã viết như vậy.
Lâm Vũ Chân vốn không muốn hỏi, nhưng cô thật sự không thể nhịn được. Cô rất muốn biết.
“Thông minh đó.”
Giang Ninh giả vờ làm bộ dạng vô cùng ngạc nhiên: “Em biết những điều này sao? Nhưng chắc chắc không đoán được đâu” Nói rồi anh cầm lấy tay Lâm Vũ Chân, đi thẳng đến phía đá duyên Tam Sinh.
Cùng lúc đó!
Còn có một nhóm người trên đảo Càn Khôn, bọn họ đang cẩn thận đến gần đá duyên Tam Sinh đó.
Mỗi người bọn họ đều mặt áo chui cổ, trong đôi mắt ngập tràn vẻ cảnh giác và chăm chú.
Mà người dẫn đầu chính là Phương Mật!
Vẻ mặt của ông ta hơi khó coi, toát lên vẻ tái nhợt giống như đã bị ăn mất một nửa linh hồn.
Trong tay Phương mật cầm một cái nút, lúc này tay ông ta vẫn hơi run rẩy.
“Đã chuẩn bị xong rồi!”
Phương Mật hạ thấp giọng: “Đợi những người đó mang thứ bên cạnh Giang Ninh đi rồi nổ chết cậu ta”
“Làm xong chuyện này chúng ta mới có thể sống được, nếu không mọi người đều phải chết ở nơi đây” Ông ta không biết những người này muốn lấy cái gì trên người Giang Ninh, đó không phải là điều ông ta có thể hỏi. Ông †a chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ giao để đổi lại tính mạng của mình.
Phương Mật không biết viên thuốc màu đen đó là gì, ông cảm thấy tay chân của mình mềm nhũn lại. E rằng tác dụng của thuốc đã phát huy rồi.
Ông ta núp ở trong rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, nhìn vị trí của đá duyên Tam Sinh từ phía xa và chời đợi Giang Ninh đưa Lâm Vũ Chân đi đến gần.
Phương Mật rất căng thẳng, thậm chí còn thấy sợ hãi.