Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộp!”

Anh Cẩu trực tiếp tát cho anh ta một cái. Ai dám ếng với Giang Ninh thì đáng bị đánh.

“Ồ, vậy tao rất muốn thử xem” Ánh mắt Giang Ninh lạnh đi, Tạ Trấn đột nhiên thấy kinh hồn bạt vía, cảm thấy tim mình như rơi xuống đáy vực sâu vậy.

Giang Ninh muốn làm gì? Anh muốn làm gì!

“Tạ Trấn, mọi người còn tôn kính gọi là cậu ba. Mấy năm nay ở thành phố Tây Sơn, mày làm ra không ít chuyện xấu. Tao đã điều tra sơ qua rồi. Làm chuyện phi pháp, ức hiếp dân thường, tay mày cũng đã nhuốm máu đúng không?”

Cả người Tạ Trấn run lên, sao cái gì Giang Ninh cũng biết vậy?

“Cái loại rác rưởi đến tột cùng như mày còn không xứng để tao ra tay” Giang Ninh nói: “Chú Cẩu, đưa anh ta vào nhà tù, để người ở trong đó dạy bảo anh ta xem nên làm người như nào!”

“Vâng!”

Anh Gẩu lập tức đáp lời.

Anh ta kéo Tạ Trấn rời đi, hiểu rằng một khi tên khốn này đã vào tù thì cả đời này đừng mơ được ra ngoài nữa. Ở trong đó có không ít người đã bị anh ta hãm hại và đưa vào. Anh ta muốn sống sót… cũng khó!

Ánh mắt Giang Ninh quét qua, đám người ngã trên mặt đất kia đều cảm thấy cả người cứng đờ. Bị Giang Ninh nhìn một cái cứ như là bị thần chết nhìn vậy. Khủng khiếp!

“Đưa đi hết đi!”

Giang Ninh cũng lười không thèm phí lời.

Cái loại khốn nạn như loài giun dế này, anh căn bản cũng không để tâm.

Đám người của Hoa Sinh nhìn thấy cảnh này, ai nấy cũng đều kinh ngạc không nói nên lời. Bọn họ đều biết Giang Ninh lợi hại, nhưng không ngờ rằng vậy mà anh lại có thể lợi hại tới mức đó.

Đó là Tạ Trấn đó! Anh ta ngang ngược hoành hành bao nhiêu năm nay ở thành phố Tây Sơn, ngay đến cả trẻ con khi nghe thấy tên anh ta cũng sẽ bị dọa sợ đến òa khóc, vậy mà anh ta lại bị Giang Ninh giải quyết dễ như trở bàn tay.

“Anh Ninh… lợi hại quát”

“Mạnh quá đi! Có anh Ninh ở đây, chúng ta còn sợ cái gì?”

“Đúng! Chúng ta không cần sợ! Chỉ cần tin tưởng tổng giám đốc Lâm, tin tưởng anh Ninh, tin tưởng Lâm thị!”

Mười mấy người, cảm thấy trong lòng như có một dòng nhiệt huyết, trong phút chốc đang sôi sục lên. Có một người mạnh mẽ như Giang Ninh ở đây, anh còn giúp đỡ bọn họ như vậy, nếu như bọn họ còn không làm tốt chuyện, vậy thì bọn họ còn mặt mũi nào mà đối mặt với Lâm Vũ Chân, đối mặt với Giang Ninh, đối mặt với Lâm thị? Còn có mặt mũi đâu nữa mà đi gặp người nhà của mình chứ? Quyết liều mạng!

Một đám người nắm chặt tay, trong lòng thầm tự cổ vũ chính mình. Giang Ninh đứng ở đó, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Anh vừa nhìn số điện thoại, là Lâm Vũ Chân gọi đến.

“Vợ à, sao thế?”

Trong phút chốc, giọng điệu của anh trở nên dịu dàng, sát khí lạnh lẽo lúc nãy đã biến mất tăm hơi.

“Chồng à, lúc nãy người của công ty khoáng nghiệp Hắc Tinh vừa gọi điện đến hỏi chúng ta khi nào rảnh để tới làm thủ tục bàn giao” Trong giọng nói của Lâm Vũ Chân có chút bất ngờ, cô nói với đầy vẻ ngạc nhiên: “Vậy mà bọn họ lại giao công ty cho chúng ta dễ dàng thế sao?”

Bọn họ đương nhiên là sẽ không giao lại công ty dễ dàng như vậy.

Giang Ninh dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết răng đây chỉ là trò lừa bịp của bọn họ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK