Giang Ninh có thể nhận ra được phía sau có một chiếc xe hơi màu đen trước sau vân duy trì một khoảng cách với mình.
Ở Đông Hải sẽ không có ai dám theo dõi mình, rõ ràng người tới không phải là người của Đông, Hải.
Sắc mặt Giang Nính không đổi, cười nói: “Trước mát nhà xưởng ở khu ngoài thành có hiệu quả năng suất tương đối cao, nhưng chúng ta chắc hản nên nghĩ cách tăng cao sản lượng thêm nữa.”
“Tôi xem qua sơ yếu lý lịch của cô, phương diện này là chuyên ngành của cô, cho nên tôi đã thương lượng với Vũ Chân, muốn giao mảng này cho cô, cô thấy thế nào?”
Trần Ngọc thoáng ngẩn người ra, không khỏi ngạc nhiên.
Mình vừa tới tập đoàn Lâm thị không lâu, đám người Giang Ninh lại tin tưởng mình như thế sao?
“Tôi, tôi có thể làm được sao?”
“Cái này thì phải hỏi cô rồi.”
Giang Ninh mỉm cười nói.
Trần Ngọc cảm giác không dám tin, lại nhìn Lâm Vũ Chân.
“Tôi tin tưởng năng lực của cô.”
Lâm Vũ Chân cũng gật đầu: “Tôi đã xem qua thành tích làm việc của cô khi ở trong công ty lúc trước. Tôi nghĩ điều này có chút thách thức với cô, nhưng chắc chắn cô có thể làm được.”
Trần Ngọc hít sâu một hơi.
“Cảm ơn tổng giám đốc Lâm đã tin tưởng, cảm ơn anh Ninh!”
“Tôi nhận!”
Cô ta không muốn phụ sự tin tưởng của Lâm Vũ Chân và Giang Ninh.
Từ trước tới nay cô ta chưa từng gặp qua loại chuyện này, cô ta càng không dám nghĩ sẽ có ông chủ như vậy.
Có thể nhận được sự tín nhiệm từ người khác là một chuyện đặc biệt tuyệt vời.
“Chúng tôi để cho cô gia nhập tập đoàn Lâm thị chính là nhìn trúng năng lực của cô trên phương diện này, cho nên chúng tôi có lòng tin.”
Lâm Vũ Chân nói.
Cô liếc nhìn Giang Ninh: “Nếu chức vụ thay đổi, đãi ngộ cũng sẽ thay đổi theo. Về mức lương cụ thể mức thì cô cứ về suy nghĩ kỹ đi, hôm khác lại nói với tôi cũng được”
“Tổng giám đốc Lâm, không cần thay đổi đâu”
Trần Ngọc liền vội vàng lắc đầu. Mức lương của cô ta bây giờ đã rất cao rồi. Hơn nữa, bản thân cô ta còn chưa làm ra thành tích gì: “Tôi rất hài lòng về mức lương bây giờ. Hơn nữa, tôi muốn làm ra thành tích trước đã.”
Còn chưa làm ra thành tích, cô ta làm sao có thể cầm lương, đây không phải là chuyện cô ta sẽ làm.
Trần Ngọc thật sự rất ngạc nhiên, là người làm văn phòng đã lâu, cô ta hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, có thể được ông chủ tin tưởng, đồng thời giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy, là chuyện khiến người ta cảm động tới mức nào.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là làm ra thành tích!
Cô ta bỗng nhiên hiểu rõ, văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Lâm thị lợi hại tới mức nào, mình mới tới mấy ngày đã hoàn toàn bị ảnh hưởng.
“Vậy cũng được, chỉ cần làm ra thành tích, Lâm thị sẽ không bạc đãi cô. Tôi có thể bảo đảm được điều đó.”
Lâm Vũ Chân nói.
Giang Ninh liếc nhìn gương chiếu hậu, thản nhiên nói: “Công việc này tương đối vất vả, có thể cần phải ở lại nhà xưởng bên kia trong thời gian dài. Cho nên cô có thể trả phòng trọ và chuyển tới nhà xưởng đi. Điều kiện phòng ký túc bên kia thật sự không tệ đâu”
“Không thành vấn đề.”
Trần Ngọc gật đầu.
“Vậy chúng tôi dẫn cô qua bên kia xem thử trước. Nếu có gì cần, cô cứ việc đề xuất.”
Giang Ninh đánh tay lái chuyển hướng, chở cả Lâm Vũ Chân và Trần Ngọc đi thẳng về phía vùng ngoại thành.
Lâm Vũ Chân vô cùng kinh ngạc. Có cần gấp gáp như vậy không?
Cho dù bọn họ đã thương lượng về chuyện này, chính là tìm lý do để cho Trần Ngọc ở lại.
àm vậy hình như quá gấp, bây giờ cũng đã Nhưng Giang Ninh làm việc, từ trước đến nay Lâm Vũ Chân đều không hỏi tới, cô biết trong lòng Giang Ninh đều hiểu rõ.
Mà Trần Ngọc càng không có ý kiến.
Lúc này, nhiệt huyết của cô ta đang sôi trào.
Có thể đi tới nhà xưởng xem thử, thật ra cũng là chuyện tốt. Ngày mai, cô ta có thể lập tức đi qua tiếp nhận công việc, sớm bắt tay vào làm việc.
Giang Ninh lái xe về phía vùng ngoại thành, mà chiếc xe phía sau lại thu ngắn khoảng cách, hình như vô cùng kinh ngạc khi thấy chiếc xe phía trước thay đổi hướng đi.
Nhưng chiếc xe đó không có gì do dự, vẫn bám theo sau.