Thấy ông Phó cầm lấy dao ăn, trong lòng mấy người đang suy nghĩ: Tiêu rồi, sợ là hôm nay mình không ra khỏi cửa của Hội sở mặt nạ này, bánh ga-tô này chính là cơm chặt đầu đấy.
“Giang Ninh, cậu tới chia bánh ga-tô này đi”
Đột nhŸt, ông PUẾ Quay đầu ffhìn Giang Ninh vẩn không lên tiếng, mỉm cười đưa dao ăn tới.
Chỉ một thoáng, đám người Chương Trình lại ngây ra.
Ngay cả Lâm Vũ Chân cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chuyện chia bánh ga-tô không phải thường do chủ nhân tới chia à? Làm sao có thể để cho khách đến làm chứ?
Cô không hỏi, cảnh tượng ở đây luôn cho cô cảm giác.
có hơi là lạ, những người này bên cạnh hình như cũng kỳ quái. Ngoại trừ Giang Ninh, tất cả… đều thác mác.
Giang Ninh ngồi ở đó, nhìn ông Phó đang muốn mình chia bánh ga-tô và cười khẽ một tiếng: “Ông không sợ tôi cầm cả cái bánh đi à?”
Ông Phó nghe vậy vẫn mỉm cười, nhưng đám người Chương Trình lại có cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than!
Bắt đầu rồi!
Hai con hổ… cuối cùng cũng sắp đánh nhau rồi sao?
Giang Ninh căn bản là tới cướp đoạt thế giới ngầm ở tỉnh, mà ông Phó là đồng ý chắp tay dâng lên, hay liêu mạng đánh một trận để bảo vệ địa vị của mình?
Đám người Chương Trình thật sự sợ hãi.
“Chủ tùy khách. Nếu cậu thích, vậy cứ cầm đi là được TÔI.
Ông Phó cười tủm tỉm nói.
Giang Ninh đứng lên và nhận lấy dao ăn. Hắn nhìn lướt qua một lượt, thấy cho dù trên mặt đám người Chương Trình đang cười nhưng trong ánh mắt lộ vẻ khẩn trương đã không giấu được nữa.
Hắn cử động cổ tay, vung vẩy dao ăn.
“Nếu ông Phó bảo tôi tới chia, vậy tôi lại chia đây.”
Hắn nhanh chóng cắt ra một miếng, quản gia Triệu lập tức đưa đĩa lên. Giang Ninh đặt phần bánh ga-tô vào trong đĩa và đưa cho một ông trùm trong đó.
“Ông Lâm kinh doanh phía tây bắc của tỉnh, làm chủ về sản nghiệp văn hóa, vậy chữ trên bánh ga-tô thích hợp.
với ông nhất. Hi vọng ông có thể tiếp tục làm thật tốt, làm cho ông Phó vui vẻ.”
Ông trùm Lâm vừa mừng vừa lo, Giang Ninh thật sự chia rồi!
Mình còn được chia đầu tiên?
Ông ta vội vàng đặt chén rượu xuống, bước vội tới tới trước mặt Giang Ninh, hai tay nhận lấy đĩa và khách sáo nói: “Cảm ơn cậu Giang! Cảm ơn cậu Giang bồi dưỡng!”
“Miếng này, hoa quả phía trên nhìn lại rất tươi. Ông Quách, góc phía đông bắc chủ yếu làm về nông sản, là sản nghiệp làm giàu của ông, miếng như vậy cho ông là tốt nhất: Giang Ninh lại đưa ra một miếng.
Ông trùm Quách cũng dùng hai tay nhận lấy, cung kính kêu lên: “Cảm ơn ngài Giang bồi dưỡng!”
“Miếng này… cho…”
Giang Ninh một hơi chia ra sáu miếng bánh ga-tô, nói ra lý do, cũng làm cho mấy ông trùm ở đó không thể không phục.
Rõ ràng, Giang Ninh hiểu rõ về bọn họ.
Chương Trình hơi căng thẳng, giờ chỉ còn lại hai miếng cuối cùng, gã tính toán số người ở đây. Đến nay Giang Ninh chưa chia cho mình, mà còn lại ba ông trùm, vậy.
chắc chắn có một người không được.
Không chỉ hắn, trong lòng hai ông trùm khác cũng rất hoảng loạn.
Không biết Giang Ninh rốt cuộc có ý gì? Lẽ nào trong ba người bọn họ có một người sẽ tiêu đời?
“Tôi thấy hai miếng cuối cùng này không khác là mấy, hai người mỗi người lấy một miếng đi.”
Giang Ninh chỉ vào hai người còn lại, Chương Trình không có miếng nào.
Chỉ một thoáng, Chương Trình cảm thấy mình như ngã Vào vực sâu!
Cảm giác rơi xuống này làm cho cổ họng hán chợt khô khốc.
Xong rồi!
Mình thật sự xong rồi!
Nhưng hắn không dám nói lời nào, cho dù Giang Ninh không chia cho hắn miếng nào, hắn cũng không dám nói thêm một câu.
“Giang Ninh, anh chia thiếu một miếng kìa’“
Lâm Vũ Chân thấy trên gương mặt Chương Trình đầy vẻ lúng túng thì không khỏi nhéo nhẹ vào thắt lưng của Giang Ninh một cái. Còn có người đấy. Sao anh có thể chia thiếu một phần chứ? Làm người ta lúng túng bao nhiêu.
“Chị dâu, không sao, không sao, không trách cậu Giang, tôi vừa rồi đứng mãi phía sau, chắc là cậu Giang không thấy tôi”
Trong lòng Chương Trình thoáng biết ơn, trên mặt cười ngượng ngùng, còn phải tìm lý do cho Giang Ninh.
Lúc này, hắn đúng là đứng ngồi không yên!
“Đúng vậy, ông Phó, thật sự ngại quá. Tôi đây đếm không tốt, thiếu một phần”
Giang Ninh võ đầu một cái: “Thật may là vợ tôi nhắc tôi”
“Cậu thiếu hai phần”
Ông Phó cười tủm tỉm nói: “Lẽ nào bản thân cậu không cần à?”