"Cô quen biết Tuyết Nhi sao?" Tô Thương tò mò hỏi.
Advertisement
"Đâu chỉ là quen biết!"
Lan Diệu Y cười nhạo một tiếng, sau đó lại nhìn Tô Thương, thê lương cười nói: "Ha ha, tôi và cô ấy, đều là những mỹ nhân trong giới luyện võ, thường được người ta đem lên so sánh với nhau."
Advertisement
"Có người nói, Nam Tuyết Bắc Lan, cô ấy chính là Thiên Sơn Tuyết ở phía Nam tỉnh An Huy, còn tôi chính là Lan Diệu Y ở Sơn Bắc."
"Thiên Sơn Tuyết chính là hậu sinh của thần tông, 18 tuổi mới được sự gia trì của núi Cửu Phong, đặt chân lên tới cảnh giới thần tông."
"Còn tôi là trời sinh đã là thần tông, vừa mới sinh ra đã là thần tông, cả giới luyện võ đều phải kinh sợ."
"Nhưng tôi và cô ấy, vận mệnh lại không hề giống nhau!"
Lan Diệu Y cười khổ nói: "Cô ấy là tương lai của Cửu Phong, ông nội của cô ấy là cao thủ vang danh thiên hạ, Thiên Niên Sát, không hề thua kém gì Thạch Hạo Hãn của vùng đất tế trời!"
"Có Thiên Niên Sát bảo vệ, cô ấy cả đời cũng không cần lo lắng gì, cũng không có ai dám trêu chọc gì cô ấy."
"Nhưng còn tôi thì sao?"
Lan Diệu Y tuyệt vọng cười nói: "Tôi sinh ra ở Xuân Quang Lâu, trụ cột mạnh nhất bên trong đó cũng chỉ là thần tông trung kỳ, Xuân Quang Lâu ở trước mặt các ngọn núi danh tiếng, chỉ là một thế lực nhỏ nhoi mà thôi."
"Cho dù tôi có nỗ lực thế nào, ưu tú thế nào thì cũng không có cách gì thay đổi được xuất thân của mình, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ có thể học cách gượng cười mà sống, ở trước mặt đám người đáng ghét biểu diễn tài nghệ, tìm cách giành được sự vui vẻ của đối phương mà thôi."
Lan Diệu Y nói tiếp: "Cho dù tôi có không thoải mái thì cũng phải kiên trì, nhắm mắt tiếp kiến những đại nhân vật của các thế lực lớn, cùng với các truyền nhân của các ngọn núi nổi tiếng."
"Tôi chính là lục bình trong giới luyện võ, không có nơi nương tựa, lẻ loi hiu quạnh, những người ở xung quanh tôi không có một ai thật lòng tốt với tôi cả, bọn họ đều thèm muốn tôi, muốn có được tôi mà thôi."
"Cũng chính bởi vì như vậy cho nên tôi mới không thể trở thành người phụ nữ của bất kỳ ai, ngược lại vào ngày tôi 18 tuổi, thì đã bị một tên đại nhân vật bao nuôi rồi."
Lan Diệu Y liên tục cười khổ nói: "Đại hội võ thuật lần này, bọn họ chính là lấy tôi ra làm vật cá cược, ai hạng nhất thì sẽ có được tôi."
"Nhưng mà!"
"Bọn họ làm vậy đã được tôi đồng ý chưa hả, có từng hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"
"Ha ha, đúng vậy, trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một món đồ trang sức mà thôi, làm gì có tư cách mà được hỏi ý kiến cơ chứ."
Nói đến đây, Lan Diệu Y dừng lại mấy giây, sau đó ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, cắn răng nói: "Cho nên, tôi phải báo thù, trong giới luyện võ không có ai là vô tội cả, tôi muốn những người đó, toàn bộ phải trả giá!"
Sau khi nghe Lan Diệu Y nói xong, Tô Thương liền rơi vào trầm mặc, nhìn vào ánh mắt của Lan Diệu Y có thể thấy được biết bao nhiêu là đáng thương cơ chứ.
Người con gái này, đã phải chịu đựng quá nhiều rồi...