Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi... Không biết xấu hổ, tôi mới là người không nên nói ra những câu đó.” Tôn Nhất Hiên tức quá liền đẩy Tô Thương ra.  

<

“Thôi được rồi, người anh em, tôi còn có việc, đi trước đây, cậu mau đi ngủ với Bình Bình đi, ** đáng giá ngàn vàng đó.”  

Advertisement

Tô Thương nhìn xung quanh, sơn trang Y Vân, xây dựa vào núi, xung quanh không có người ở, vô cùng vắng vẻ, thế là Tô Thương cười cợt nói: “Quả thực không ổn rồi, hai người ở đây... He he... cũng có thể đấy, yên tâm đi, những vị thầy thuốc của Dược Vương điện kia, còn đang học Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm, sẽ không có ai làm phiền các hai người đâu, chiến đấu ngoài trời nghĩ thôi đã thấy thích rồi, người anh em tốt, cố lên!”  

Vừa nói xong, Tô Thương liền dẫn theo Hứa Sơn Cư, nhanh chân rời khỏi nơi đó.  

“Ông chủ, sao đột nhiên cậu lại thay đổi thái độ với người kế nhiệm Dược Vương nhanh như vậy ạ?”  

Sau khi hai người rời đi khá xa, Hứa Sơn Cư tò mò hỏi: “Ngày trước ở sơn trang Y Vân, hình tượng của cậu là một thiếu niên trẻ tuổi tài năng xuất chúng, khí phách  ngời ngời, bây giờ thì lại.........?”  

“Bây giờ thì lại giống một tên tiểu nhân vô lại hèn hạ sao?” Tô Thương nói tiếp câu nói của Hứa Sơn Cư.  

“Khụ khụ.”  

Hứa Sơn Cư ho khan hai tiếng, không hề phủ nhận, rõ ràng là Tô Thương đã nói ra lời mà anh ta muốn nói rồi.  

Nhưng Tô Thương là ông chủ, nếu cậu ta không thừa nhận thì thật là vô lễ nha.  

“Tôi làm như thế, đương nhiên là có nguyên nhân đó.”  

Hai người rảo bước không dừng, Tô Thương vừa đi, vừa khẽ nói: “Tên Tôn Nhất Hiên đó, thực ra là con gái, không phải là thiếu gia như mọi người hay nói đâu, mà chính là Tôn tiểu thư đấy, tôi không thích người khác có chuyện mà lại đi giấu diếm không nói với tôi, cho nên tôi chỉ trêu chọc cô ấy chút thôi.”  

“Con... Con gái sao?”  

Hứa Sơn Cư nghe vậy, vô cùng ngạc nhiên, nghi ngờ nói: “Điều này là không thể nào, ông chủ, đừng có nói năng hàm hồ như vậy chứ, thực lực của tôi còn mạnh hơn cậu, mà tôi còn không nhận ra người kế nhiệm Dược Vương là con gái, vậy thì sao cậu lại nhìn ra được chứ?”  

“Ha ha, nếu như tôi đoán không nhầm, trên người Tôn Nhất Hiên, chắc sẽ có một món báu vật, chỉ cần mở ra, là có thể thay đổi đặc điểm hình dáng cơ thể, nó làm biến mất những đặc điểm của nữ giới, đồng thời cũng có thêm yết hầu, và làm thay đổi giọng nói.”  

Tô Thương khẽ cười nói: “Loại thủ đoạn này, vô cùng hiếm thấy, cho dù là tôi của ngày trước cũng không thể phát hiện ra, nhưng gần đây mới nhận ra, cậu không cảm nhận được cũng là điều bình thường.”  

“Hóa ra là như vậy.”  

Hứa Sơn Cư bỗng tỉnh ngộ, rồi nói với giọng khâm phục: “Ông chủ thật là có mắt nhìn, thuộc hạ khâm phục.”  

“Hứa Sơn Cư, cậu chỉ biết nịnh hót có mỗi một câu này thôi sao, có thời gian tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người, sự nịnh hót của cậu ấy là được tổ tiên truyền lại đấy, như vậy cậu có thể học hỏi người này nhiều một chút.”  

Tô Thương khẽ cười, sau đó biến mất trong màn đêm cùng Hứa Sơn Cư.  

Nửa tiếng sau.  

Trong một căn phòng cổ kính nào đó ở sơn trang Y Vân.  

Một cô gái trẻ trong bộ đồ ngủ hình hoạt hình, đứng bên cửa sổ, nghiến răng nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK