Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Phù Dung nói đến đây thì hơi dừng lại, bà ấy nhìn Tây Môn Phong Vân, tiếp tục nói: “Nhưng chúng tôi biết, giới cổ võ chỉ là quân 

tiên phong của cổ tộc, cho dù chúng tôi giết hết những kẻ xâm chiếm đó thì cũng không có gì đáng nói”. 

“Nếu như uy hiếp đến cổ tộc, cổ tộc tùy tiện phải ra một người cũng có thể hủy diệt Côn Luân” 

Advertisement

“Vì vậy đại sư huynh quyết định diễn một vở kịch để nói cho thế giới biết, anh ấy phản bội sự tôn Tô Vô Kỵ, đích thân dẫn đầu cổ vũ những tông phải giới cổ võ kia, đánh giết vào núi Côn Luân.” 

Tô Phù Dung nói: “Người một nhà đã đứng ra, khả năng hành động sẽ được tăng lên, lúc đó nhà họ Tô có không ít người đã rút lui trước.” 

“Người ở lại, hoặc là thật sự phản bội nhà họ Tô, hoặc là đã biết rõ bản thân sẽ chết, hoặc là coi thường cái chết, cho nên đã lựa chọn ở lại hy sinh vì nhà họ Tô.” 

Advertisement

“Những sư huynh của tôi, Tô Chiến Long, Tô Thanh Y, Tô Bất Phàm... Tất cả bọn họ đều là tự nguyện chết trong tay đại sư huynh, lấy danh nghĩa là để giúp đại sư huynh phản bội, khiến cho mọi người tin tưởng đại sư huynh thật sự đã phản bội Côn Luân.” 

Tô Phù Dung nói tiếp: “Lúc trước có ba gia tộc lớn thèm muốn cổ tộc Côn Luân, gia tộc Đông Phương, gia tộc Đoan Mộc, gia tộc Hạ Hầu.” 

“Lúc đó ba gia tộc lớn này cũng không hòa thuận, cũng sẽ có tranh đoạt lẫn nhau.” 

“Cũng bởi vì vậy mà sau khi đại sư huynh chiếm được Côn Luân, bọn họ đã quyết định không nhúng tay vào quản lý, để cho đại sư huynh quản lý Côn Luân”. 

Tô Phù Dung tiếp tục nói: “Chỉ có điều, bọn họ có thể tùy ý ra vào núi Côn Luân, đồng thời ba gia tộc lớn có thể tùy ý sử dụng vật phẩm của núi Côn Luân” 

“Cứ như vậy, nhà họ Tô Côn Luần trở thành gia tộc Tây Môn Côn Luân, đại sự huynh “tu hú chiếm chỗ chim khách”, dùng một cách khác bảo vệ Côn Luân.” 

Nói xong tất cả, Tô Phù Dung nhìn Tô Thương nói: “Tiểu thiếu gia, tôi chỉ biết những điều này.” 

“Thì ra là như vậy.” 

Tô Thương gật đầu, ánh mắt anh rơi trên người Tây Môn Phong Vân, sắc mặt có hơi phức tạp. 

Trong khoảng thời gian này, anh luôn tràn đầy hận thù với Tây Môn Phong Vân, anh hận không thể nhanh chóng giết chết ông ta để giải tỏa. 

Nhưng mà bây giờ, Tô Thương lại biết được, Tây Môn Phong Vân làm tất cả đều là vì nhà họ Tô. 

Chuyện này khiến cho Tô Thương hơi áy náy, bản thân anh trước đây đã quá độc đoán rồi. 

“Tây Môn Phong Vân, lúc trước tôi đã làm nhiều điều sai với ông, tôi xin lỗi ông, cảm ơn ông đã làm tất cả vì Côn Luân” Tô Thương không hề ngượng ngùng, anh trực tiếp mở miệng nói xin lỗi. 

“Tiểu thiếu gia khách sáo rồi.” 

Tây Môn Phong Vân thụ sủng nhược kinh, ngược lại ông ta cảm động nói: “Tiểu thiếu gia, tôi kiên trì ở Côn Luân hơn một trăm năm, những người của cổ tộc chưa từng đặt chân đến những nơi quan trọng của núi Côn Luân, bây giờ cậu đã đến rồi, tôi sẽ giao lại Côn Luân cho cậu!” 

“Được!” 

Tô Thương đồng ý, sau đó anh nhìn thi thể xung quanh, cười khổ nói: “Thật ngại quá, lúc trước tôi không biết sự thật, đã giết lầm.” 

“Không sao cả.” 

Tây Môn Phong Vân khẽ cười: “Những người này cũng không phải là hậu duệ của tôi, mà là do ba cổ tộc lớn Đông Phương, Đoan Mộc, Hạ Hầu phái đến, bọn chúng chết cũng không đáng tiếc.” 

“Như vậy thì tốt rồi.” 

Tô Thường thở dài một hơi, sau đó anh lại nhớ đến Tây Môn Hổ Tiếu của gia tộc Tây Môn thì lập tức nói: “Có còn một chuyện nữa, mấy ngày trước tôi đã giết Tây Môn Hổ Tiếu ở đại hội võ thuật trăm tông phái, chuyện này...” 

“Thằng nhóc kia đã sớm thông đồng với cổ tộc, nếu như không phải tôi lo lắng sẽ đánh rắn động có thì tôi đã sớm giết chết nó.” 

Tây Môn Phong Vân nói tiếp: “Bây giờ nó có thể chết trong tay của cậu thì đã được xem như là một vinh dự của nó rồi.” 

"... Tây Môn Long Ngâm.” Tô Thương nhắc đến Tây Môn Long Ngâm. 

Phịch! 

Lúc mọi người nói chuyện thì Tây Môn Long Ngâm đang đứng ở bên cạnh, đương nhiên anh ta cũng nghe được rõ ràng. 

Sau khi biết được lão tổ nhà mình chưa bao giờ phản bội thì trong lòng Tây Môn Long Ngâm hoảng sợ, lúc này anh ta trực tiếp quỳ xuống đất. 

“Lão tổ, cháu sai rồi, đầu óc cháu nhất thời bị một bước lên trời mê muội, làm ra loại chuyện này!”. 

Tây Môn Long Ngâm vừa dập đầu vừa cầu xin: “Van xin ông, lão tổ, xin ông hãy xem cháu là hậu duệ duy nhất của ông mà cho cháu một cơ hội khác.” 

“Haizz!” 

Tây Môn Phong Vân nhìn Tây Môn Long Ngâm, ông ta vốn định giết chết tên hậu duệ có tâm tư xấu này. 

Nhưng nghĩ lại, bản thân sẽ không có người kế thừa thì lại không nỡ xuống tay. 

“Tây Môn Phong Vân, hãy nhẹ tay mà bỏ qua, chuyện gia đình giữa ông cháu của các người sau này rồi nói.” 

Tô Thương nói: “Ngược lại bây giờ tôi có vài câu hỏi muốn hỏi ông” 

“Mời tiểu thiếu gia nói, nếu tôi biết thì tôi sẽ nói hết.” Tây Môn Phong Vân nói. 

“Ừm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK