Bây giờ.
Sống chết của Tô Dực Cân còn chưa biết, không biết tung tích ở đâu, Tô Thương làm sao có thể yên tâm được chứ.
Nếu không phải sau khi xuất quan, có quá nhiều chuyện để làm, Tô Thương đã sớm qua thành phố tìm hiểu tình hình rồi.
Có điều.
Trước khi đi thành phố, có lẽ có thể đi đến chợ đen Cửu Môn hỏi một chút, chợ đen Cửu Môn thế lực trải rộng khắp thiên hạ, nói không chừng có tin tức của chị gái.
Còn nữa, nên đi sơn trang Y Vân một chuyến, tìm bọn người Hoa Thời Mạc và Trương Trọng Ngu.
Mạng lưới quan hệ của Dược Vương Điện, cũng không thể khinh thường, chắc có thể tra được một số dấu vết để lại.
"Tô thiếu gia."
Đúng lúc này, Trương Thanh Thủy bên cạnh vừa cười vừa nói: "Cậu đối với Lý Nguyệt thật tốt, khiến người ta ngưỡng mộ đó nha."
Tô Thương lấy lại tinh thần, đón nhận ánh mắt của Trương Thanh Thủy, khẽ cười nói: "Nếu như cô gặp được một người cô thực sự thích, có lẽ người đó đối với cô, so với tôi đối với Lý Nguyệt còn tốt hơn đó."
"Không có khả năng đó đâu."
Trương Thanh Thủy lắc lắc đầu nói: "Mặc dù tôi không tiếp xúc với đàn ông trên danh nghĩa yêu đương, có điều tôi đã thấy nhiều tình yêu đôi lứa rồi, có rất ít người đàn ông có thể giống như Tô thiếu gia đây, đối với cô gái của mình cực kỳ bảo vệ, chăm sóc quan tâm đ ến cảm xúc cô gái của mình, thậm chí không tiếc diễn kịch, chủ yếu chỉ để được cô gái của mình được vui vẻ."
"Tất nhiên, một số người đàn ông không có bản lĩnh, vẫn có thể làm được những điều này, nhưng những người đàn ông không có bản lĩnh đó, sao được gọi là đàn ông được chứ?"
Trương Thanh Thủy nói tiếp: "Mà những người đàn ông có bản lĩnh, cũng sẽ không giống như cậu, cậu là người có võ công cái thế, nhưng vẫn luôn duy trì tư thái này, thật sự khó có được, cho nên tôi rất hâm mộ Lý Nguyệt."
"Ha ha, chị Thanh Thủy quá khen rồi, tôi tin tưởng chị nhất định có thể gặp được bạch mã hoàng tử trong lòng mình."
Tô Thương cười cười, sau đó hỏi: "Đúng rồi, chị Thanh Thủy, chị có người thích chưa?"
"Trước kia thì không, có điều, bây giờ thì có rồi."
Ánh mắt Trương Thanh Thủy nhìn vào Tô Thương, một đôi mắt đẹp đầy ẩn ý đưa tình, đối với Tô Thương không còn che giấu chút yêu thương nào.
Trước kia không có.
Bây giờ thì có rồi.
Lại thêm cái này biểu cảm này nữa... Tô Thương lại không phải người ngu, tất nhiên nhìn rõ ràng.
"Khụ, cái đó... chị Thanh Thủy, tôi có chút chuyện phải đi rồi, tôi phải ra ngoài một chuyến."
"Lý Nguyệt đi tu luyện rồi, tôi sẽ không quấy rầy cô ấy nữa, chờ ngày mai chị nhìn thấy cô ấy, phiền chị nói với cô ấy một tiếng giúp tôi, tôi làm xong chuyện thì sẽ trở về ngay."
Tô Thương nói xong một câu, sau đó hình đáng lấp lóe, vội vàng rời khỏi trang viên nhà họ Tô.
"Aiya."