Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương khẽ cười một tiếng, sau một giây liền thu lại nụ cười, mặt trầm như nước nói: "Đây chỉ mới bắt đầu mà thôi, dám tơ tưởng đến người phụ nữ của tôi, tiếp theo tôi sẽ cho anh biết kết cục như thế nào!"  

Advertisement

"Cút, tên công tử bột rác rưởi, bản thiếu gia đây chỉ cần đánh một chưởng là mày chết chắc, mày không có tư cách để kêu gào trước mặt tao!"  

Mặc Đao khinh thường nhìn Tô Thương, sau đó lại nhìn sang Thiên Sơn Tuyết, đau khổ nói: "Tuyết Nhi, bao nhiêu năm nay, tấm lòng của anh đối với em như thế nào, em đều biết rõ, lẽ nào anh không sánh bằng một tên công tử bột sao?"  

Advertisement

"Thiếu gia Mặc Đao, tôi rõ ràng đã từ chối anh rồi, nhưng anh cứ theo đuổi đơn phương, cứ dính lấy tôi đó chứ."  

Thiên Sơn Tuyết thản nhiên nói: "Hôm nay tôi nói lại lần nữa, giữa chúng ta không có khả năng gì đâu, tôi đã vì Tô Thương mà sinh con rồi."  

"Anh không để ý, Tuyết Nhi, anh cảm thấy Du Du và Tinh Hà rất đáng yêu, anh rất thích bọn nó, anh bằng lòng chấp nhận bọn nó, hơn nữa, anh nhất định sẽ cố gắng làm một người cha tốt, coi tụi nó như con ruột của mình, không để tụi nó chịu bất kỳ uất ức nào."  

Mặc Đao thâm tình nói: "Chỉ cần em gả cho anh, anh bảo đảm sẽ luôn đối xử tốt với các em, Tuyết Nhi, anh..."  

Mặc Đao còn đang thổ lộ tấm chân tình thắm thiết, thì Tô Thương ở bên cạnh đã nổi cơn giận rồi, lập tức giơ tay lên.  

"Ha ha!"  

"Dựa vào mày mà cũng dám ra tay với tao sao, không biết tự lượng sức mình."  

Mặc Đao liên tục cười nhạo, sau đó liền điều động đám sương mù độc ở trong tay, tính đánh chết Tô Thương.  

Lúc này, Thiên Sơn Tuyết cũng đã phát hiện ra, nhưng cô ấy vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ dùng một ánh mắt thôi mà lập tức có một luồng khí tức lạnh lẽo bao quanh lấy Mặc Đao.  

Trong chốc lát.  

Đám sương mù độc màu đen trong tay Mặc Đao tan biến sạch, cả người anh ta đứng yên tại chỗ, không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ gì, nhìn giống như đang bị phạt đứng vậy.  

Chát!  

Cũng chính ngay lúc này, bàn tay của Tô Thương vỗ xuống, trực tiếp quất vào mặt của Mặc Đao.  

"Hai chữ Tuyết Nhi, mà mày cũng dám kêu sao?"  

Tô Thương không định bỏ qua cho Mặc Đao, anh bước nhanh tới, nắm lấy áo của Mặc Đao, lại tát cho mấy cái nữa.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK