Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô ta lùi ra sau một bước, ngẩng đầu nhìn về phía sư thái Từ Thiện, đau khổ cầu xin nói: "Sư phụ, cậu Tô bị thương nặng, không còn sống được bao lâu, sư phụ tha cho anh ấy đi."  

"Không được!"  

Advertisement

Sư thái Từ Thiện nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên này nói năng dơ bẩn, dám đùa giỡn con, thậm chí còn chống đối sư phụ, con nhất định phải đích thân giế t chết cậu ta!"  

"Con..."  

Advertisement

Triệu Chỉ Nhược do dự, cô ta chìm vào trong đau đớn mà giãy dụa, không biết nên làm thế nào mới phải.  

"Chỉ Nhược, sư phụ ra lệnh cho con g iết chết cậu ta, chẳng lẽ con muốn cãi lại lệnh của sư phụ sao??" Sư phụ Từ Thiện thúc ép nói.  

"Vâng!"  

Triệu Chỉ Nhược thấy sư phụ tức giận, lập tức cầm kiếm Hà Hoa lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tô Thương, biểu cảm của cô ta vô cùng phức tạp: "Cậu Tô, tôi không muốn giết anh, thế nhưng sư phụ bà ấy... Cậu Tô, tôi xin lỗi."  

Triệu Chỉ Nhược đâm ra một kiếm, ánh mắt A Ly ở bên dưới lập tức trở nên u ám.  

Nhưng ngay sau đó, kiếm của Triệu Chỉ Nhược lại dừng lại giữa chừng.  

Ngay sau đó.  

Cô ta buông kiếm Hà Hoa xuống, quỳ trên mặt đất, nước mắt đầm đìa cầu xin nói: "Sư phụ, con không ra tay được!"  

"Cậu Tô với con vừa có ơn, lại vừa có tình cảm, con... con không thể giết anh ấy được!"  

Triệu Chỉ Nhược nói tiếp: "Sư phụ, cho dù sư phụ đưa ra bất cứ mệnh lệnh gì thì đồ đệ đều sẽ dốc hết sức mình để hoàn thành. Nhưng lúc này đây, xin sư phụ hãy để cho đồ đồ đệ mình lựa chọn, cầu xin sư phụ!"  

"Chỉ Nhược, con!"  

Sư thái Từ Thiện thấy vậy, vốn dĩ bà ta đang tức giận không chịu nổi, nhưng lúc này lại thở dài thật sâu một hơi nói: "Cuối cùng con cũng bị rung động. Có điều dù thế nào đi nữa sư phụ cũng không ngờ tới, rằng con sẽ rung động với một người xa lạ gặp mặt chưa tới nửa tiếng đồng hồ."  

"Sư phụ, có một số chuyện thời gian không thể chi phối được, có rất nhiều lúc một vạn còn tốt hơn vạn năm."  

Triệu Chỉ Nhược quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tô Thương sắp chết, lộ ra nụ cười: "Trước kia con không tin vào chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí con không biết cảm giác thích một người là như thế nào, nhưng bây giờ, bỗng nhiên con đã hiểu được."  

"Sư phụ, con đã vì sư phụ mà thắng trận đấu này, ngày mai là vòng loại bổ sung, ngày kia mới là vòng thứ hai của đại hội võ thuật trăm tông phái."  

Triệu Chỉ Nhược đứng lên, nghiêm túc nói: "Sau đó, con sẽ mang theo cậu Tô, cùng anh ấy trải qua khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, sau khi chôn cất cậu Tô xong xuôi, con sẽ toàn tâm toàn ý tham gia trận đấu tiếp theo, sẽ ra sức giành lấy vinh quang cho phái Nga Mi."  

"Không cần."  

"Con không cần giúp cậu ta đâu."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK