"Anh đứng lên cho tôi!"
Lưu Sở Điềm lạnh lùng nói: "Lý Nguyệt nói, ở bên ngoài phải giữ lại mặt mũi cho anh, em cảm thấy cũng đúng, có chuyện gì, về nhà rồi nói!"
Advertisement
"Được rồi, cảm ơn vợ đã khoan dung độ lượng."
Vương Phú Quý loạng choạng đứng dậy, hấp tấp dứng sau lưng Lưu Sở Điềm.
Advertisement
Ngay từ đầu, Vương Phú Quý không phải người tu chân, thậm chí không phải người luyện võ, nên bị Lưu Sở Điềm đánh đến sợ tè ra quần.
Có điều bây giờ, anh ấy đã là người tu chân, sớm đã có thể đánh lại Lưu Sở Điềm rồi.
Vương Phú Quý sở dĩ muốn trở nên mạnh hơn, chính là vì thu phục được cô nàng bạo lực Lưu Sở Điềm này.
Nhưng sau khi bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, khi đối mặt với Lưu Sở Điềm, anh ấy lại không nỡ ra tay, vì thế địa vị của gia đình cũng không có gì thay đổi.
Lúc này.
Vương Phú Quý vừa nắn vai cho Lưu Sở Điềm, vừa nịnh nọt cười nói: "Vợ à, sao em lại tới đây?"
"Còn không phải nghe nói anh tiến vào vòng 10 người mạnh nhất hay sao chứ, em muốn đến nhìn anh thi đấu."
Nhắc đến chuyện này, khuôn mặt Lưu Sở Điềm không khỏi lộ ra vẻ tự hào.
Người đàn ông mình nhìn trúng, lại thành danh ở đại hội võ thuật trăm tông phái, chứng minh mình không chọn lầm người!
Có điều, ngược lại, Lưu Sở Điềm trừng mắt liếc nhìn Vương Phú Quý, sau đó nói: "Vương Phú Quý, anh cũng tệ quá đi, em đến để xem anh đánh nhau, nhưng em chưa kịp đến thì anh đã bị đánh bại rồi."
"Vợ, lúc nãy anh có giải thích rồi mà, do anh mắc tiểu đó, nên không phát huy tốt bản thân, không phải vậy thì chưa biết ai thắng ai thua đâu nha." Vương Phú Quý nói khoác.
"Dừng!"
Lưu Sở Điềm bĩu môi, sau đó ánh mắt nhìn vào Tô Thương, khách khí chào hỏi: "Tô thiếu gia."
"Ừm." Tô Thương gật đầu.
"Tô đại thiếu gia."
Lưu Sở Điềm vẫn nhìn Tô Thương như vậy, giống như có chuyện muốn nói, xong rồi lại thôi.
"Sao vậy, Lưu Sở Điềm, có chuyện gì cô cứ nói thẳng, với quan hệ của tôi với Vương Phú Quý, có thể giúp được gì thì tôi sẽ giúp." Tô Thương nhìn thấy Lưu Sở Điềm khó xử, liền trực tiếp hỏi.
"Ánh mắt Tô thiếu gia quả nhiên sáng rõ hơn người. "