“Nếu như tôi thật sự thả ông ra, ông ta sẽ giúp ông hồi sinh, hay là làm cho inh hồn của ông biến mất luôn?”
Advertisement
Tô Ma định đổi cách, khiêu khích nói: “Dựa vào sức mạnh linh hồn bây giờ của cậu, sau khi ra ngoài, e là rất khó để kìm hãm nó, nó sẽ nghe lời cậu sao?”
“Điều này cũng không cần ông quan tâm, ông ta có được cờ Bách Độc của tôi, chắc chắn sẽ báo đáp tôi thôi.”
Advertisement
Tô Ma nhặt về được một mạng, há mồm thở hổn hển, rồi nói: “Tô Thương, không nên nghĩ người khác cũng có lòng dạ xấu xa nghĩ giống như cậu đâu!”
“Sau khi tôi hồi sinh, chỉ cần đủ linh thạch, lại thêm tháp Hư Không trấn áp những thứ không rõ kia, rất nhanh tôi có thể khôi phục lại cảnh giới nguyên anh, thậm chí là cảnh giới càng cao hơn, vô địch khắp thiên hạ.”
Tô Ma nói tiếp: “Người kia đi theo tôi, có thể ăn ngon uống say, tại sao phải hại tôi chứ?”
“Ha ha, ông quá ngây thơ rồi đấy.”
Tô Thương lạnh lùng cười nói: “Dựa vào sự hiểu biết của tôi, chỉ sợ đích thân ông ta sẽ khiến ông hồn phi phách, mãi mãi chiếm lấy cơ thể của ông, rồi tự mình vô địch thiên hạ, cần gì phải làm kẻ hầu người dưới nữa làm gì phải không?”
“Không thể nào, Tô Thương, cậu đừng nói mấy lời sáo rỗng đấy nữa!” Tô Ma kiên quyết không tin.
“Hừ, vậy thì cứ chờ xem đi!”
Tô Thương thấy không khuyên được nữa, liền động lòng, thu hồi ý thức lại, khoog giao tiếp với Tô Ma nữa.
Bây giờ không thể giết Tô Ma, vì để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Nếu thực sự không được, thì đành phải liều mạng một lần thôi, nghe theo yêu cầu của Lão Độc Vật, thả Tô Ma ra.
Giờ phút này.
Lâm Uyên đang chiến đấu với nhóm người Thạch Hạo Hãn, hiện trường đã nghiêng về một bên thế lực rồi.
Chiếc trống to bằng da thú của Trương Mộ Cổ, không biết lúc nào, đã bị Lâm Uyên đánh vỡ tan tành, không cách nào đánh ra đòn tấn công được nữa.
Không có sự giữ chân của Trương Mộ Cổ, nhóm người Thạch Hạo Hãn, bắt đầu rơi vào tình thế lấy trứng chọi đá.
Ầm!
Lúc này, cơ thể to cao của Thạch Hạo hãn, đã bị Lâm Uyên bay vọt lên, đánh ngã xuống đất.
Giống như đổ ầm một ngọn núi xuống, trong nháy mắt liền tạo nên một trận bụi bay đầy trời, cả một khoảng đất rung động, như cấp độ năm, sáu vậy.
Phịch...
Sau khi ngã xuống, cơ thể Thạch Hạo Hãn bỗng khôi phục lại hình dạng ban đầu, rồi phun ra một vũng máu.
Dáng vẻ công thần của núi Thái Sơn, đã biến mất, bản thân Thạch Hạo Hãn đã bị thương nặng.
“Ông nội.”
Thạch Cửu Thiên thấy vậy, ánh mắt run lên, nhanh chân lao tới chỗ Lâm Uyên.