Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi…”  

Bình Thân Vương đang định tranh chấp một phen với Lưu Trung thì ngay lúc đó, Long Hành Thiên đột nhiên mở miệng: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, cứ làm theo ý kiến của Tể tướng đi.”  

Advertisement

“Ngụy Trung, ông lập tức phái người tới trang viên của nhà họ Trương, nếu không thấy Tô Thương thì ông cũng không cần quay về nữa!”  

“Rõ!”  

Ngụy Trung chính là Tổng quản Ngụy, lúc này đang cung kính đồng ý rồi dẫn vài tên tiểu thái giám rời khỏi đại điện Kim Loan.  

Advertisement

“Tô Thương ơi là Tô Thương, cậu đúng thật là rất biết mang phiền phức tới cho trẫm mà!”  

Ngồi phía trên long ỷ, Long Hành Thiên hơi ngẩng đầu lên, để lộ một nụ cười miễn cưỡng.  

Nếu đổi lại là người khác, nếu tên đó dám ngó lơ thánh chỉ thì anh ấy đã sớm bừng bừng lửa giận ngay từ đầu rồi.  

Nhưng Tô Thương thì khác, vì Tô Thương là người mà sư tỷ quan tâm.  

Thậm chí chỉ vì muốn cưới Tô Thương mà sư tỷ Tây Dao không tiếc vượt xa ngàn dặm, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về.  

Bởi vậy có thể thấy rõ, Tô Thương trong lòng sư tỷ có vị trí quan trọng tới mức nào.  

Mà Long Hành Thiên vì kính sợ sư tỷ của mình, cho nên đồng thời cũng không dám động vào Tô Thương, sợ chọc giận sư tỷ.  

Long Hành Thiên đã tính toán xong xuôi, đợi Tô Thương vào đại điện Kim Loan rồi thì anh ấy chỉ cần trừng phạt mang tính chất tượng trưng một chút là được, sẽ không ra tay quá nặng, coi như nể mặt sư tỷ.  

Nhưng anh ấy ngàn vạn lần không nghĩ tới, tên nhóc Tô Thương này lại to gan đến vậy, lại dám kháng chỉ không tuân.  

“Tô Thương, nếu không phải trẫm nể mặt sư tỷ thì cậu có chết một vạn lần cũng không đủ.”  

Long Hành Thiên miễn cưỡng cười rồi lắc đầu, sau đó anh ấy nhắm mắt nghĩ ngơi, kiên nhẫn chờ đợi Tô Thương đến.  

Đến mức mà bá quan văn vó đứng phía dưới đã chờ một lúc lâu, nhưng Hoàng chủ đã có lệnh thì bọn họ cũng chỉ đành giữ nguyên vị trí, trong lòng đã oán hận Tô Thương không biết bao nhiêu lần.  

…  

Nửa tiếng sau.  

Dưới sự dẫn dắt của Trương Hiểu Ngọc thì Tô Thương và Hứa Sơn Cư đã tới được biệt viện Bắc Giao.  

Chỗ này nằm gần tỉnh khác, tương đối hẻo lánh, bốn phía xung quanh biệt viện không có bất kì toà nhà hay công trình nào.  

Có thể xây được một tòa biệt viện thế này trong phạm vi kinh đô thì có thể tưởng tượng được, chủ nhân của tòa biệt viện này quyền lực cỡ nào.  

“Điện chủ, đây chính là biệt viện ẩn cư của Trương Trường Sinh.”  

Trương Hiểu Ngọc nghiêm mặt nói: “Mấy hôm trước khi tôi tra ra được nơi này thì cảm nhận được một luồng hơi thở khủng bố nên vẫn chưa tra xét sâu hơn.”  

“Nói vậy thì người dồn ép tôi tới bước đường cùng chính là Trương Trường Sinh cảnh giới Bán Bộ Thần tông rồi.”  

Trương Hiểu Ngọc nói tiếp: “Bây giờ ông ta đang ở Giang Bắc, nên tòa biệt viện này không còn cao thủ nào canh giữ nữa.”  

“Ừm.”  

Tô Thương khẽ gật đầu, anh mở thần thức của mình ra để khám xét nơi này. Trong biệt viện đúng thực là không có cao thủ, chỉ có hơi thở của bảy, tám người mà thôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK