Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, Lâm Uyên khó khăn nói: "Bây giờ e là không được, cơ thể của đồ nhi vẫn đang ở dưới núi Võ Đang, sức mạnh linh hồn của con lại khá yếu, bây giờ xuất ra khỏi cơ thể này thì e rằng không quá mấy phút thì linh hồn của con sẽ bị tiêu tán đi mất." 

"Đúng rồi, sư phụ, linh hồn của sự phụ nhìn thoáng qua thì trông như người thật vậy, hơn nữa còn tản ra uy thế vô cùng mạnh mẽ, sự phụ tu luyện bằng cách nào vậy?" Lâm Uyên vội vàng hỏi. 

F*ck. 

Advertisement

Tô Thương ở bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, dường như anh đã nhìn thấu hết mọi việc. 

Chiêu này của Lâm Uyên được nha, nhìn thì tưởng là chỉ hỏi bâng quơ mà thôi nhưng thực tế chính là đang muốn thăm dò thực lực hiện nay của Tô Ma. 

Cao thủ so chiều, chiều nào chiếu nấy đều là chí mạng nha. 

"Ha ha, bị con nhìn ra rồi, không tệ, linh hồn của sư phụ đã từng được tăng cường lên đó." 

Advertisement

Tô Ma cởi mở cười đắc ý nói: "Sư phụ có một bí thuật chuyên dùng để tăng cường linh hồn, sức mạnh linh hồn lúc trước còn mạnh hơn nhiều so với bây giờ kìa, thậm chí còn có thể xuất linh hồn ra để chiến đấu nữa cơ." 

"Nhưng mà bây giờ thì không được nữa rồi, sư phụ đã bị nhốt hơn một trăm rồi, cái tháp Hư Không đáng chết, khiến cho sự phụ tách biệt hoàn toàn với thế gian, do đó việc tu luyện sức mạnh linh hồn bị tiêu hao." 

Tô Ma giống như củ cải trắng ngốc nghếch, tiếp tục nói: "Bây giờ mà nói thì sự phụ vẫn còn khá yếu, đoán chừng nếu miễn cưỡng thì cũng có thể đối phó được với kết đan trung kỳ thôi." 

"Thì ra là vậy." 

Sau khi tìm hiểu xong, Lâm Uyên liền có được kết luận, lão tổ Tô Ma không có cơ mưu gì cả, vô cùng chân thành, đối với mình cũng không có đề phòng gì. 

Cho nên, Lâm Uyên tin tưởng những lời Tô Ma nói. 

Lúc này nghe được thực lực cực bạo của Tô Ma cũng chỉ sánh ngang với kết đan trung kỳ, Lâm Uyên không khỏi có chút suy nghĩ, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, nhìn chăm chú vào lão tổ Tô Ma. 

"Ừm, sư phụ sẽ không lừa gạt con, đồ nhi, sư phụ...Hử? Đồ nhi, sao sắc mặt của con lại kém như vậy?". 

Tô Ma đang nói, bỗng nhiên phát hiện Lâm Uyên biến sắc, khuôn mặt vô cảm nhìn về phía mình. 

"Ha ha!" 

Lâm Uyên không thèm giả bộ nữa, cười nhạo nói: "Con không muốn ở dưới người khác, con không muốn đi ra khỏi cơ thể cường mạnh này, cho nên, sư phụ, sư phụ thành toàn cho con đi nhé!" 

"Thành toàn?" 

Ý gì vậy chứ? 

Tô Ma lập tức biến sắc, thấp thỏm lo âu nhìn Lâm Uyên, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi. 

"Ha ha, đương nhiên là như thế này rồi!" 

Lâm Uyên híp hai mắt lại, mặt mày dữ tợn, rồi đột nhiên lấy ra cờ bách độc, trong chớp mắt một luồng lực hút bao quanh lấy Tô Ma. 

"A...cái đồ nghiệt độ, uổng công tạo tốt với mày, mày thế mà." 

Tô Ma còn chưa nói hết câu thì linh hồn đã bị hút vào trong cờ bách độc, hoàn toàn biến mất khỏi nơi đó. 

"Hừ, thứ gì chứ, cũng dám vọng tưởng làm sư phụ của tôi, không nhìn thấy tôi chỉ là đang miễn cưỡng với ông thôi sao?" 

"Ngoan ngoãn ở trong cờ bách độc trước đi, chờ tôi lấy được tháp Hư Không, giải quyết Tô Thương rồi thì sẽ luyện hóa ông, để ông trở thành một phần của tôi!" 

Lâm Uyên nở một nụ cười, sau đó lại nhìn sang tháp Hư Không trên đỉnh đầu của Tô Thương, tham lam nói: "Tháp Hư Không, tôi đến rồi đây!" 

Vừa nói, Lâm Uyên vừa đằng không bay lên, muốn cướp đi tháp Hư Không. 

Tô Thường thấy vậy, liền động suy nghĩ một cái, thu hồi lại tháp Hư Không. 

Nhưng ngay lúc này, Lâm Uyên lại đột nhiên xông về phía anh, lạnh giọng nói: "Hừ, không biết sống chết, dám ngăn cản tôi lấy tháp Hư Không, cậu chết trước đi!" 

Đối diện với Lâm Uyên đang chiếm giữ cơ thể của Tô Ma, Tô Thương căn bản không hề có lực đánh trả lại. 

Chính ngay lúc này, Vương Phú Quý đột nhiên xuất hiện, chắn ngay trước cơ thể của Tô Thương. 

Âm! 

Cùng với một âm thanh vang lên thì Vương Phú Quý trực tiếp bị Lâm Uyên đánh bay đi, cả cơ thể rơi mạnh xuống mặt đất. 

"Phut..." 

Sau khi ngã xuống đất, Vương Phú Quý há mồm phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, hô hấp dần trở nên suy yếu, ý thức bắt đầu mơ màng. 

"Vương đại thiếu gia!" 

Tô Thường thấy vậy, vội vàng chạy tới, ôm lấy Vương Phú Quý đang bị thương nặng, hốc mắt ửng đỏ, nghiến răng nói: "Con m* nó nhà cậu, tôi cần cậu đỡ giùm tôi sao?" 

"Ha...ha...Tô đại thiếu gia, phụt...tôi không sao, cậu nhìn tôi, tôi còn khỏe..." 

Vương Phú Quý vì không muốn để cho Tô Thương lo lắng, nên gượng cười, nhưng đang nói thì lại phun ra một ngụm máu nữa, hô hấp vô cùng yếu ớt. 

"Cậu đừng nói chuyện nữa!" 

Tô Thương vô cùng cảm động, vội vàng dùng linh khí của mình, đưa vào trong cơ thể của Vương Phú Quý. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK