Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám sương mù đen nên tan biến và trở lại vào cơ thể của Đỗ Minh Viễn trong một hình dạng khác, chờ đợi lần triệu tập tiếp theo của ông ta.  

Nhưng cùng với hành động giơ tay lên của Tô Thương, đám sương mù đen kia dần dần lại ngưng tụ lại, rồi lại bay vào trong lòng bàn tay của Tô Thương.  

Advertisement

Giờ này phút này.  

Một tay Tô Thương cầm lấy đám sương mù đen, đám sương mù ở trong tay anh không ngừng giãy dụa, nhưng lại không có cách nào thoát ra được.  

Advertisement

"Đừng phí sức nữa, bí thuật câu hồn của tôi, là dùng để câu những hồn phách của thần tiên, mà ông chỉ là một tên luyện võ mà thôi, tuyệt đối sẽ không thoát được khỏi bàn tay của tôi đâu."  

Tô Thương lạnh lùng uy hiếp đám sương mù đen này: "Tôi khuyên ông ngoan ngoãn chút đi, nếu ông còn dám động đậy nữa, coi chừng tôi làm cho ông hồn phi phách tán!"  

Lời này vừa nói ra, đám sương mù đen kia như là nghe hiểu cho nên không dám nhúc nhích, động đậy nữa.  

"Tô Thương!"  

Lúc này, Đỗ Minh Viễn vẫn đang nằm dưới đất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đã làm gì ông nội tôi vậy hả!"  

"Ông ta là ông nội ông sao?" Tô Thương nhìn đám sương mù màu đen, rồi lại nhìn sang Đỗ Minh Viễn.  

"Không sai!"  

Đỗ Minh Viễn lạnh giọng uy hiếp nói: "Tô Thương, tôi thừa nhận cậu rất mạnh, ngay cả Cổ Hồng Nguyệt cũng chết trong tay cậu, nhưng nhà họ Đỗ chúng tôi ở Thâm Thành, trụ cột đông đảo, nhân vật quan trọng còn có thần tông hậu kỳ, cậu tốt nhất là thả ông nội tôi ra, đồng thời cũng thả tôi ra, chuyện này xem như kết thúc."  

"Nếu không nhà họ Đỗ chúng tôi dù đem hết sức mạnh của cả nhà ra cũng sẽ giết chết cậu, không chết không ngừng!" Nói đến cuối cùng, trong mắt Đỗ Minh Viễn tràn đầy sát ý.  

"Thế sao?"  

Tô Thương nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Minh Viễn, híp mắt lại, lạnh giọng nói: "Con người của tôi, không sợ nhất chính là uy hiếp, mà ghét nhất chính là bị người ta uy hiếp!"  

Trong lúc nói, Tô Thương dùng lực của mấy ngón tay, chỉ trong nháy mắt, đám sương mù đen kia bị bóp nát thành năm bảy mảnh.  

Vù!  

Cùng với tiếng thét chói tai, thì đám mây đen kia cũng tiêu tán đi mất, hồn phi phách tán, hoàn toàn trở về với trời đất.  

"Ông nội!"  

Đỗ Minh Viễn nhìn thấy vậy, sắc mặt âm trầm vô cùng, gầm nhẹ nói: "Tô Thương! Cậu nhất định sẽ chết không yên ổn!"  

"Ha ha!"  

"Ông muốn giết tôi, tôi đương nhiên sẽ không lưu tình rồi!"  

Tô Thương bước đến trước mặt Đỗ Minh Viễn, quan sát một lượt rồi lạnh giọng nói: "Trong cơ thể của ông vẫn còn một hồn phách nữa à...đi ra đây cho tôi, câu hồn!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK