"Ai ngờ được Tô Thương sẽ ra tay chứ, có lẽ Tống Thanh Dương nhất thời không kịp đề phòng, lại thêm chuyện hôm qua Tống Thanh Dương ăn Thượng cổ đan dược, chắc chắn tổn thương cơ thể rồi, nay chưa hồi phụ nên mới có kết cục thế này."
Advertisement
"Chuyện này làm lớn chuyện rồi, sơn chủ Thanh Thành chắc chắn sẽ không ngồi yên, tất nhiên chuyện này vẫn chưa xong đâu."
...
Mọi người tại hiện trường bình luận ầm ĩ, không chớp mắt nhìn sang, sợ bỏ lỡ hình ảnh đặc sắc.
Advertisement
Không chỉ có bọn họ, đến mấy vị trụ cột ngồi trên cao, cũng tỏ ra cực kỳ kinh ngạc.
"Cái tên công tử bột này, làm được lắm, ngược lại có mấy phần phong thái của Tô Vô Kỵ nha."
Sơn chủ Thái Sơn Thạch Hạo Hãn thấy vậy, vuốt vuốt sợi râu, trong mắt lộ ra một vẻ khen ngợi khó thấy.
Có điều, ngược lại, Thạch Hạo Hãn lại trầm giọng nói: "Nhưng mà làm việc bất chấp hậu quả, không tính toán được tình hình trước mắt, cực kỳ lỗ mãng, hừm, không đáng trọng dụng!"
"Ha ha ha!"
Trương Thiên Lôi bên cạnh thì khiêng trống lớn da thú, cười cởi mở nói: "Đứa nhóc nhà họ Tô này, làm tốt lắm!"
"Ông đây đã sớm không vừa mắt cái tên Tống Thanh Dương kia rồi, cmn chứ, ra tay với một cô bé nặng như vậy, sớm nên nhận quả báo mà!"
"Thằng nhóc này, thực lực..."
Từ thiện sư thái tận mắt thấy Tô Thương nhẹ nhàng chặt đứt cánh tay của Tống Thanh Dương, lúc này liền nhíu mày.
Hôm qua bà ta nhìn Tống Thanh Dương thi đấu, bà ta cũng có chút hiểu biết về thực lực cậu ta.
Cho dù không dùng thượng cổ đan dược, cũng là Thần tông trung kỳ, dù là học trò cưng Triệu Chỉ Nhược của mình, cũng rất khó chặt đứt cánh tay của Tông Thanh Dương nhanh như vậy, mà Tô Thương lại làm được.
Cái này chẳng phải nói, thực lực của Tô Thương vượt xa Triệu Chỉ Nhược hay sao?
Nếu đã như vậy, tại đường đua thứ 6 ngày hôm qua, Tô Thương cần gì phải nhận thua, chẳng lẽ chỉ vì để Triệu Chỉ Nhược tấn cấp hay sao?
Nhưng mà, vì sao cậu ta làm vậy chứ, chẳng lẽ có tình cảm với Chỉ Nhược hay sao?
Không được!
Nếu là người nối nghiệp của mình, tương lai muốn làm chủ nhân của núi Nga Mi, tuyệt đối không thể để nó và Tô Thương tiếp xúc với nhau.
Nét mặt Từ Thiện sư thái phức tạp, âm thầm quyết định, nhất định phải tìm cơ hội giải quyết cái tai họa ngầm Tô Thương này, để tránh học trò cưng của mình đi sai đường.
"Ha ha."
"Được lắm, quả thực có phong cách của sư phụ."
Tây Môn Phong Vân sau khi nhìn thấy hành động của Tô Thương, vẻn vẹn lộ ra một nụ cười, không biết đang suy nghĩ gì.
Có điều.
Sơn chủ Thanh Thành nổi giận lôi đình, lập tức từ trên cao nhảy xuống, đến bên cạnh Tống Thanh Dương.
"Thanh Dương, con không sao chứ?" Sơn chủ Thanh Thành ân cần nói.
"Sư phụ."