"Lão phu cả đời tung hoành chín phương trời mười phương đất, rong ruổi bốn phương tám hướng, thử qua vô số cô gái, sao lại có thể để lép vế được chứ?"
Tô Ma nghiêm túc nói: "Chỉ là chị em sinh tư mà thôi, sao có thể làm khó dễ cha được chứ, không phải là cha mạnh miệng đâu, nhưng tuyệt đối cha sẽ khiến các cô ấy ngoan ngoãn, không dám khinh thường!"
Advertisement
"Cha nuôi ngầu quá đi!"
Vương Phú Quý trong lòng sụt sịt một trận, theo bản năng bĩu môi, căn bản không tin, nhưng bên ngoài, cũng không dám nói đểuTô Ma, để tránh bị đánh đập thảm hại, thế là nói: "Cha nuôi, thế thì để con đi gọi điện thoại sắp xếp nha."
Advertisement
"Ừm."
Tô Ma gật gật đầu, sau đó có chút thiếu tự tin, nhỏ giọng nói: "Đợi chút đã, vì để phòng chuyện xấu xảy ra, đến nơi đó đừng để lộ danh tính của cha, chúng ta ngụy trang thành người bình thường là được, như thế dù là có bị thua thì cũng không bị mất mặt."
Nói xong, Tô Ma thoáng có chút xấu hổ, mặt già đỏ ửng, nhanh chân đi lên phía trước.
???
Khuôn mặt Vương Phú Quý lờ mờ.
Cha nuôi, cha vừa rồi tự hào lắm mà, cha, cha đi đâu rồi, có mất mặt hay không cơ chứ!
...
Cùng lúc đó.
Bên cạnh dòng suối nhỏ, nơi bí mật.
Phong Khê thiếu gia nuốt đan dược cứu mạng, vết thương tạm thời khôi phục một chút, sau đó không kịp chờ đợi mà dùng đá Thông Linh để liên lạc với Viêm Long tiên đế.
Cái đá Thông Linh này, trước đó ngay lúc Xích Hồng Ngọc ném ra, bên ngoài thì tưởng Tô Thương đã cướp được.
Có điều, Phong Khê thiếu gia vẫn luôn để ý Tô Thương, lúc nhận ra được Tô Thương ra tay, anh ta mạo hiểm lấy thủ đoạn cực kỳ nhanh chóng, thay thế một viên đá Thông Linh khác.
Thứ mà Tô Thương lấy đi và cất vào vòng tay lưu trữ, chẳng qua chỉ là một viên đá giả mà thôi, đá Thông Linh thật sự đã bị Phong Khê thiếu gia lấy được.
Còn về Tô Thương, vì dồn toàn bộ tinh thần vào Phong Khê thiếu gia và Xích Hồng Nguyệt nên cũng không cẩn thận xem xét đá Thông Linh, vì thế không phát hiện được thật giả, mà đã vội vàng thu vào vòng tay lưu trữ rồi.
Bây giờ.
Phong Khê thiếu gia thông qua hàng loạt thủ đoạn khác nhau, cuối cùng cũng mở ra được đá Thông Linh, thành công liên lạc với Viêm Long tiên đế.
Bây giờ, đá Thông Linh lơ lửng giữa không trung, tản ra ánh sáng gợn sóng, đồng thời ngưng tụ ra một hình chiếu.
Lúc này, bên trong hình chiếu là một tấm hình không rõ ràng, nhìn không ra được bất kỳ hình ảnh của người nào hết.
"Hửm, Phong Khê?"
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm từ bên trong màn hình chiếu truyền ra, ngay sau đó nửa thân trên của Viêm Long tiên đế hiện ra trên màn hình chiếu.
Anh ta mặc áo trường bào màu vàng, ngồi khoanh chân, toàn thân toát lên vẻ giận dữ, nhíu mày dò hỏi: "Tại sao lại là cậu, không phải đá Thông Linh tôi đưa cho Hồng Nguyệt hay sao, thứ này sao lại ở trong tay cậu?"
"Bái kiến Viêm Long tiên đế."