Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó.  

Anh ta giơ chân lên, đá liên tục vào sườn Tô Du Du, Tô Du Du liền bị đá bay xuống lôi đài.  

Advertisement

“Du Du!”   

Dưới lôi đài, Vương Phú Quý và Trương Mộ Cổ, muốn xông lên dạy dỗ Tống Thanh Dương từ lâu rồi, nhưng lại bị trọng tài ở hiện trường ngăn lại.  

Advertisement

Bây giờ, nhìn thấy Tô Du Du ngã xuống, Vương Phú Quý bay vọt lên, đón lấy cháu gái yêu quý của mình.   

Trương Mộ Cổ Mở vội vàng đi tới, kiểm tra một lượt, sắc mặt nghiêm túc nói: “Vết thương của con bé rất nặng, tuy không có nhiều đòn chí hiểm, nhưng chỉ sợ về sau sẽ phải ngồi xe lăn.”   

“Cái gì!”  

Vương Phú Quý nghe vậy, đau xót tự trách bản thân ngay tại chỗ: “Đều tại chú, chú không nên để Du Du lên lôi đài, là chú có lỗi với cháu!”   

“Chú Phú Quý... Khụ... Cha cháu tới rồi sao?” Lúc này, Tô Du Du yếu ớt nói.   

“Chắc cha cháu có việc gấp, cho nên….”  

“Ừm, chắc cha cháu đang có việc quan trọng, khụ... Chú Phú Quý có quay lại video không?”    

Vương Phú Quý khóc lóc nói: “Quay rồi, quay rồi, tất cả quá trình chú đều ghi lại ở đây rồi.”   

“Cảm... Ơn chú Phú Quý, nhưng, làm phiền chú sửa soạn lại chỗ bị đánh cho cháu với, cháu không muốn để cha nhìn thấy, như vậy cha lại… Cha lại…”    

Chưa nói xong, vì vết thương của Tô Du Du quá nặng, nên đã hôn mê.   

Chính đúng lúc này, Thiên Sơn từ ghế giám khảo bay xuống, ôm lấy Tô Du Du đang hôn mê, rời khỏi hiện trường.  

“Không cần lo lắng, tôi sẽ tìm người chữa bệnh cho Du Du.” Trước khi đi, Thiên Sơn Tuyết đã nói.  

Sau khi nhìn Thiên Sơn Tuyết ôm Tô Du Du rời đi, Vương Phú Quý nhìn thấy Tống Thanh Dương đi xuống từ trên lôi đài, hai mắt đỏ ngầu lên.  

“Ha ha, làm sao, cậu rất giận tôi phải không?”  

Tống Thanh Dương khiêu khích cười nói: “Cậu tên Vương Phú Quý đúng không, không phải cậu rất thích thổi kèn à, Tô Du Du đã sống dở chết dở rồi,  cậu còn không thổi một bài kèn, ăn mừng một trận sao?”  

“Tống Thanh Dương!” Vương Phú Quý không kìm được cơn giận chăm chú nhìn Tống Thanh Dương.  

Trương Mộ Cổ. cũng vậy, giọng lạnh lùng nói: “Tống Thanh Dương, anh có còn là con người hay không hả, đến đứa bé bốn tuổi mà cũng ra tay được.”   

“Liên quan gì đến anh?”  

Tống Thanh Dương không giữ chút thể diện nào cho Trương Mộ Cổ, chỉ để lại một câu nói, rồi đi mất hút.   

Vương Phú Quý tức quá hoá giận, lập tức liền muốn xông lên dạy dỗ Tống Thanh Dương, nhưng lại bị Trương Mộ Cổ ôm lấy.   

“Anh Phú quý huynh, anh ta ăn đan dược thượng cổ, trong thời gian ngắn đã đặt chân đến thần tông hậu kỳ, chúng ta chưa chắc là đối thủ của anh ta đâu, nhẫn nhịn một chút, chờ Tô đại thiếu gia trở lại rồi hẵng nói.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK