Tô Thương đón nhận ánh mắt của Trương Hiểu Ngọc, nhẹ nhàng cười nói: “Ông ta chưa chết, năm đó chỉ là giả chết mà thôi, hiện giờ đang ở Giang Bắc.”
Advertisement
“Cái gì!”
Trương Hiểu Ngọc nghe vậy, trong mắt toát ra khiếp sợ tột cùng.
Advertisement
“Được rồi, tình huống Giang Bắc đặc thù, chúng ta đừng trì hoãn thời gian thêm nữa.”
Tô Thương thúc giục: “Tiêu Đình, tôi muốn cậu liên hệ với Lưu Huy, cậu liên hệ thế nào?”
“Đại thiếu gia, đã xong hết rồi, máy bay trực thăng lớn đã đậu bên ngoài kinh đô.” Tiêu Đình cung kính nói.
“Tốt lắm.” Tô Thương nghiêm mặt nói: “Chuẩn bị xuất phát, trở về kinh đô, Trương Trường Sinh và Cổ Hồng Nguyệt, phải chết!”
“Đúng vậy!”
Tiêu Đình và Hứa Sơn Cư đáp lời.
“Điện chủ.”
Lúc này, Trương Hiểu Ngọc mở miệng nói: “Thuộc hạ muốn cùng mọi người tới Giang Bắc.”
“Được.”
Tô Thương nhẹ nhàng gật đầu đồng ý rồi xuống dưới.
Tiếp theo.
Tô Thương tìm thấy chị gái và Tô Tinh Hà, sau đó bắt đầu hành trình trở lại Giang Bắc.
Nhưng điều đáng nói chính là, Tô Tinh Hà một hai phải đưa Mạc Ngữ Yên theo.
Sau khi Tô Thương dò hỏi ý kiến cha mẹ Mạc Ngữ Yên, liền dẫn theo cả nhà Mạc Ngữ Yên lên máy bay trực thăng.
Có điều.
Vương Phú Quý và Lưu Sở Điềm cũng không hề rời đi, mà ở lại kinh đô, định giải thích tình hình với Lưu gia, rồi mang theo Lưu Sở Điềm quay về Giang Bắc.
Hiện giờ.
Uy danh Tô Thương vang vọng các đại gia tộc khắp kinh đô, dù Vương Phú Quý và Lưu Sở Điềm có ở lại kinh đô cũng sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào cả.
Vì vậy Tô Thương cũng không éo buộc, để Vương Phú Quý ở lại câu thông chút cảm tình với bố vợ mẹ vợ.
Vù vù vù!
Mười giờ tối, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên không, cắt qua tầng mây, nhanh chóng rời khỏi kinh đô.