"Năm đó, các tông phái lớn mạnh, đại khai sát giới nhà họ Tô, hiện trường máu chảy thành sông, trên trăm cái xác chất thành ngọn núi nhỏ."
Đoàn Khánh Minh nói: "Năm anh em chúng tôi, phụ trách xử lý những cái xác đó."
Advertisement
"Vốn dĩ người ta sai khiến năm anh em chúng tôi làm, là vứt xác xuống núi Côn Luân, để mặc do dã thú ăn thịt."
"Có điều, năm anh em chúng tôi, không muốn làm chuyện thất đức, nên hao tốn chút thời gian, chôn toàn bộ những cái xác này dưới chân núi Côn Luân, nếu Tô thiếu gia không tin, có thể qua núi Côn Luân nhìn thử, những nấm mồ vô danh đó, tất cả đều là do năm anh em chúng tôi, đào một cái hố mà ra."
Advertisement
Đoàn Khánh Minh nhìn về phía Tô Thương, nói tiếp: "Vì thế, Tô thiếu gia, nếu tính ra thì chúng tôi đối với cậu cũng là có ân đó.”
"Có thể xem xét chuyện chúng tôi đã chôn cất người nhà họ Tô, cho tam đệ của tôi một đường sống không." Đoàn Khánh Minh khẩn cầu.
Lúc Đoàn Khánh Minh nói chuyện, Tô Thương nhìn chằm chằm vào ông ấy, phát hiện người này không phải đang nói dối.
Bây giờ.
Tô Thương đối với việc sử dụng linh hồn Tiên đế, càng ngày càng thành thạo, cho dù là Võ thần lục địa đỉnh phong, nếu nói láo trước mặt anh cũng sẽ bị nhìn thấu.
"Xem ra Đoàn Khánh Minh nói những điều này, đều là nói thật, nếu đã như vậy, mình thật sự còn nợ họ một ân tình."
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Thương nhìn vào A Ly, nhẹ nhàng nói: "A Ly, thả Đoàn Khánh Sinh ra."
"Vâng."
Đối với mệnh lệnh của Tô Thương, A Ly từ tước đến nay đều không chần chờ, lập tức tản đi linh khí trên cánh tay.
"Khụ..."
Sau đó, Đoàn Khánh Sinh liền rơi xuống đất, miệng thở hổn hển, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Tam ca!"
"Tam đệ!"
Mấy Võ thần lục địa bên cạnh, nhao nhao đi qua, có người vận chuyển chân khí vào cơ thể cho Đoàn Khánh Sinh, có người lại lấy ra thuốc chữa bệnh cho Đoàn Khánh Sinh, xem ra năm anh em nhà này, tình cảm rất tốt đó nha.
"Tô thiếu gia, cảm ơn cậu giơ cao đánh khẽ."
Đoàn Khánh Minh nhìn thoáng qua tam đệ, sau đó nhìn sang Tô Thương, chắp tay cảm ơn.