Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chuyện này..."  

Tô Thanh Y ấp a ấp úng, sau cùng nói: "Những người ở Giang Bắc, ví dụ như Lý Nguyệt vợ sắp cưới của cậu thì vẫn bình yên vô sự, thập đại cổ tộc cũng không gây phiền phức cho bọn họ."  

Advertisement

"Nhưng người ở những ngọn núi nổi tiếng kia lại không may mắn thoát khỏi, nhưng thập đại cổ tộc không phải là chỉ muốn nhắm vào cậu, mà là muốn san bằng các ngọn núi nổi tiếng đó."  

Tô Thanh Y tiếp tục nói: "Ví dụ như núi Thái Sơn của vùng đất tế trời, không lâu trước đó đã bị vây hãm và bị ngoại vực công phá."  

Advertisement

"Ngoại trừ Thái Sơn thì vùng đất giữa núi và biển, vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, núi Nga Mi, núi Bồ Đề, mấy ngọn núi nổi tiếng của giới luyện võ, toàn bộ đều bị công phá hết, chỉ còn núi Cửu Phong vẫn còn kiên cố."  

Tô Thanh Y nói tiếp: "Bởi vậy, rất nhiều người luyện võ may mắn sống sót đều đã tụ tập ở trên núi Cửu Phong rồi, bọn họ muốn nương nhờ sự che chở của núi Cửu Phong."  

"Nhưng mà tiểu thiếu gia, cậu yên tâm đi, thập đại cổ tộc hình như đã nhận được mệnh lệnh của ngoại vực, không được tàn sát bừa bãi, cho nên sau khi công phá các ngọn núi nổi tiếng xong thì chỉ đem những người đó nhốt lại mà thôi."  

Tô Thanh Y nói: "Theo như tin tức tôi biết được thì tất cả những người luyện võ đã mất đi ngọn núi nổi tiếng của mình, đều đang bị giam giữ ở gia tộc Thượng Quan, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng."  

Tô Thương nghe vậy, liền cảm thấy yên tâm, cái này đã là may mắn trong nguy hiểm nghìn trùng rồi.  

"Hừ, thập đại cổ tộc!"  

Sau khi trầm tư một lúc thì hai mắt Tô Thương híp lại, lạnh giọng nói: "Các người nối giáo cho giặc, món nợ này, tôi nhất định sẽ tính sòng phẳng với mấy người, đợi tôi giải quyết xong tên Phong Khê thiếu gia này rồi thì sẽ là ngày chết của mấy người!"  

"Tiểu thiếu gia, kỳ thực, có những việc không thể vơ đũa cả nắm được, theo như tôi biết thì trong thập đại cổ tộc cũng có người rất có khí phách."  

Tô Thanh Y mở miệng nói: "Ví dụ như ông chủ của gia tộc Thượng Quan, Thượng Quan Vô Ngần."  

"Ông ta từng ở trong hội nghị của thập đại cổ tộc, từ chối chuyện gia tộc Đông Phương nhắc đến việc liên thủ lại để đối phó với giới luyện võ, nhưng không biết làm sao lại bị cao thủ ngoại vực lấy toàn bộ gia tộc Thượng Quan ra để uy hiếp, thế là ông ta đành phải thỏa hiệp."  

Tô Thanh Y nói tiếp: "Lần này, các cao thủ giới luyện võ bị giam ở gia tộc Thượng Quan, chính là nhờ Thượng Quan Vô Ngần xung phong đảm nhiệm, để từ đó, ông ta có thể chiếu cố bọn họ được."  

"Tôi và Thượng Quan Vô Ngần cũng có duyên gặp nhau mấy lần, đối với cách làm người của ông ta, tôi hiểu rất rõ." Tô Thanh Y nói thêm vào.  

"Được, Thượng Quan Vô Ngần này cũng không tệ lắm."  

Tô Thương gật đầu, anh cũng công nhận con người của Thượng Quan Vô Ngần, sau đó lại hỏi một chuyện khác: "Tô Thanh Y, ông đã từng gặp lão môn chủ Vương Dương Minh của Thiên Cơ Môn, người này thực lực thế nào?"  

"Thâm sâu khó lường!"  

Tô Thanh Y nghe đến lời này, lập tức nghiêm túc nói: "Vương Dương Minh nhìn thì thấy bình thường, không có chút linh khí nào, cũng không có chút chân khí nào, nhưng ngày đó, tôi lại không hề phát hiện ra được ông ta làm sao lại xuất hiện trước mặt tôi rồi."  

"Hơn nữa, ngay lúc ông ta đứng bên cạnh tôi, tôi có thể cảm nhận được một luồng sức ép vô cùng mãnh liệt, thậm chí còn có cảm giác đang bị ông ta thao túng nữa."  

Tô Thanh Y nhớ lại nói: "Dường như ông ta chính là người cai quản trời đất, tất cả mọi thứ ở trong không gian này, bao gồm cả thời gian đều nằm trong lòng bàn tay của ông ta, khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi."  

"Xem ra Vương Dương Minh không hề đơn giản rồi."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK