Không nghi ngờ gì nữa, Tô Thương lại thắng thêm một lần nữa.
Nếu như nói, lần đầu tiên anh đánh bại Trúc Cơ trung kỳ chỉ trong nháy mắt là chuyện tình cờ, nhưng còn lần này lại là thật đánh thật, cứng chọi cứng đấy.
Advertisement
"Chẳng chịu nổi một đòn."
Advertisement
Lúc này, Tô Thương khinh thường nói: "Đông Phương Minh Nhật, các anh vẫn nên cùng nhau xông lên hết đi, đừng lãng phí thời gian nữa."
"Ra tay!"
Không cần Tô Thương nhắc nhở, Đông Phương Minh Nhật đã dùng ánh mắt trao đổi với mấy thanh niên cổ tộc còn lại.
Giờ khắc này, bao gồm cả Đông Phương Minh Nhật, tám tên thanh niên cổ tộc từ tám hướng bay lên trời, cùng nhau xông về phía võ đài.
Vốn dĩ bọn họ không muốn cùng nhau ra tay là vì cảm thấy có mất thân phận, quá mức mất mặt.
Nhưng sau lần thứ hai, khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Tô Thương, sắc mặt của tám tên thanh niên cổ tộc trở nên nghiệm trọng.
Bọn họ cũng biết đến tầm quan trọng của quyền chủ đạo cải cách cổ võ, bởi vậy đã không còn cố kỵ nhiều như vậy nữa, lúc này đã cùng nhau ra tay.
Trong mấy người này, có năm người là Trúc Cơ trung kỳ, ba người là Trúc Cơ hậu kỳ.
Đông Phương Minh Nhật, Hạ Hầu Kiệt đều là Trúc Cơ hậu kỳ.
Ngoài ra, còn có một người tu chân của gia tộc Nam Cung, đó là một cô gái ở độ tuổi xuân thanh y lay động, quấn khăn che mặt, cho nên không nhìn rõ tướng mạo.
"Nhiều người thì đã làm sao vậy, ông đây sẽ đánh bại từng người một, Bách thế Luân Hồi Quyền!"
Tô Thương không chút sợ hãi, anh nâng nắm đấm bay lên trời, bắt đầu một trận chiến lớn với tám tên Thiên Kiêu cổ tộc.
Bởi vì vừa mới đặt chân lên Trúc Cơ, Tô Thương muốn làm quen với cảnh giới này một chút cho nên không hề sử dụng hết toàn bộ sức mạnh, nếu không sẽ là một quyền đánh bại một anh bạn nhỏ.
Nhưng cho dù Tô Thương có giữ lại một phần thực lực, thì khi anh đối đầu với tám người vẫn là ở thế thượng phong, lần lượt có thanh niên cổ tộc bị anh đánh gục.
Ngay tại thời điểm này.
Nơi tăm tối, gần Thiên Cơ Môn.