“Ai da, đau quá, anh à, nhẹ tay thôi, anh làm tôi đau quá.” Tô Tinh Hà che hai tai lại, nói.
<
“Im mồm, đừng gọi cha là anh, cha không có đứa em nào giống như con.”
Tô Thương đen mặt, sau đó nghiêm túc chất vấn: “Con ăn mặc như vậy mà còn nói là không làm gì?”
Advertisement
“Hừ, thằng nhóc chết bầm, cha biết hết những chuyện con làm với Kỳ Kỳ rồi. Nếu còn không thừa nhận thì đừng trách cha không nương tình!”
“Tôi…”
Tô Tinh Hà đã từng nếm thử đòn hiểm của Tô Thương, cậu bé còn biết Tô Thương chính là cha mình.
Lúc này, trong lòng Tô Tinh Hà có chút sợ hãi, cậu bé vội vàng nhìn về phía Lý Kỳ Kỳ, cầu cứu nói: “Chị ơi, cứu em, cứu em với.”
“Anh rể.”
Lý Kỳ Kỳ cởi đôi tất màu đen trên đầu xuống, đi tới, nói: “Anh đang làm gì vậy chứ, tôi chỉ đang chơi trò chơi với Tinh Hà mà thôi, vì vậy mới ăn mặc như thế.”
“Đúng đó, bọn tôi chỉ đang chơi trò chơi, không phải đi cướp gì đâu.” Tô Tinh Hà nói bổ sung.
“Cái tên ngu ngốc này, ngậm miệng lại, nói vậy không phải giấu đầu hở đuôi sao!” Lý Kỳ Kỳ đen mặt thì thầm.
Lúc đó, Lý Nguyệt từ trong phòng vệ sinh đi ra, mỉm cười nói: “Ha ha, Kỳ Kỳ, em còn biết dùng thành ngữ cơ à?”
“Chị à.”
Vẻ mặt Lý Kỳ Kỳ có chút mất tự nhiên, cô ta cúi đầu, khẽ chào hỏi.
“Kỳ Kỳ, lá gan em cũng lớn lắm, lại dám đưa Tinh Hà cùng đi trộm cắp, lại còn dám giới thiệu bạn thân cho thằng bé làm vợ, em đúng là giỏi lắm.”
Lý Nguyệt nghiêm mặt nói: “Đi, về nhà với chị, về nhà chị lại dạy dỗ em sau.”
“Tô Thương, em đưa Kỳ Kỳ đi trước, anh nhớ đó, đừng đánh Tinh Hà, có chuyện gì từ từ nói.”
“Vợ à.”
Vẻ mặt Tô Thương tươi cười, muốn giữ cô lại, nói: “Muộn thế này rồi, em còn không lái xe được thì sao mà hai người về nhà, hay cứ ở lại đi.”
“Không được đâu, em sợ đến tối anh không nhịn được đi tìm em…”
Lý Nguyệt nói xong, khuôn mặt tinh xảo bỗng đỏ lên, sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Hơn nữa, ai bảo em không biết lái xe, hai năm trước em đã học rồi.”
Tô Thương nghi ngờ nói: “Vậy sao lúc trước em lại nói là mình không biết lái xe, đòi anh chở tới cầu Võng Hồng quay video vậy."
“Hi, là em lừa anh đó, xe em đang đỗ ở bên ngoài rồi.”
Lý Nguyệt để lộ một nụ cười tinh nghịch, sau đó cô nói: “Đi thôi, Kỳ Kỳ, về nhà với chị.”
“Tô Thương, mai gặp lại nhé, em không làm phiền anh dạy con trai nữa.”
Dứt lời, Lý Nguyệt kéo tay Lý Kỳ Kỳ, đi ra ngoài cửa.
“Mẹ kiếp, chị ơi, đừng đi mà, cứu em đã.” Tô Tinh Hà nhìn Lý Kỳ Kỳ đang đi về bằng ánh mắt cầu cứu.
“Tinh Hà à, chị bất lực rồi, nhưng em hãy chờ chị, chờ tới lúc chị tăng cấp hóa kình thì nhất định sẽ tới giúp em báo thù rửa hận.”
Để lại một câu, Lý Kỳ Kỳ cùng chị mình dứt khoát cùng nhau rời khỏi biệt thự ven sông.
Bây giờ trong phòng khách chỉ còn lại Tô Thương và Tô Tinh Hà.
Tô Thương không nói một câu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Tinh Hà, không khí trong phòng khách như ngừng lại, loáng thoáng khúc dạo đầu của một cuộc bạo hành gia đình.
“Anh... Anh à.”