Cái gì?
Advertisement
Trụ cột của ba đại thế lực dốc hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của cha sao?
Cha mình vậy mà lại có thực lực như vậy sao?
Lẽ nào cha mình là đang giả heo để ăn thịt hổ sao?
Advertisement
Không thể nào!
Nếu như cha mình mạnh như vậy, sao nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, đặc biệt là hai lần gần đây, nếu như không phải mình xuất hiện kịp thời cứu ông ấy thì e rằng ông ấy sớm đã chết mất tiêu rồi.
Trong lòng Tô Thương đầy nghi hoặc, truy hỏi: "Chị, chị không nhầm đó chứ?"
"Em đã quan sát thực lực của cha rồi, bây giờ chỉ là hóa kình thôi, thực lực này đừng nói là ở giới luyện võ, cho dù là ở trong thành phố cũng chẳng tính là mạnh gì."
Tô Thương nói tiếp: "Mà cấp bậc của sơn chủ Thái Sơn ắt hẳn là thần tông, cha sao có thể là đối thủ của ông ta chứ."
"Đúng vậy."
"Tô Thần Binh đã trúng một loại độc, vốn dĩ ông ta đã vượt qua cảnh giới thiên tông rồi, nhưng thực lực đang thoái hóa từ từ."
Tô Dực Cân cười nhạo nói: "Nhưng em trai à, em tưởng nhà họ Tô chúng ta thật sự không có át chủ bài sao?"
"Chị nói cho em biết, át chủ bài của nhà họ Tô chúng ra mạnh đến mức không còn gì để nói, Tô Thần Binh không đơn giản như ngoài mặt ông ấy biểu hiện ra đâu."
Tô Dực Cân suy nghĩ một lát rồi nói: "Tối hôm nay không phải chúng ta sẽ về Giang Bắc sao, đợi sau khi gặp Tô Thần Binh rồi, thì để ông ta chính miệng nói rõ với em, đến lúc đó em sẽ biết ông ấy tuyệt tình đến như thế nào!"
Cho dù là đã qua năm năm, nhưng khi nhắc đến cha mình, Tô Dực Cân vẫn nghiến răng nghiến lợi tức giận.
Tô Thương thấy vậy cũng không hỏi nữa, mà đổi qua chủ đề khác, cười nói: "Ừm, chị, đừng nói đến mấy chuyện này nữa, chúng ta đi thôi, em dẫn chị đến xem thứ này, chắc chắn chị sẽ thích cho mà xem."
Tô Dực Cân gật đầu, sau đó mỉm cười nghi hoặc nói: "Thứ gì vậy chứ, em còn chuẩn bị quà cho chị sao?"
"Ha ha, đến đó rồi chị sẽ biết." Tô Thương cười nói, thứ anh ấy muốn nói đó chính là Tô Tinh Hà.
"Được, được."
Tiếp theo đó.
Tô Thương liền cùng với Tô Dực Cân rời khỏi Bình Thân Vương phủ, không lâu sau, hai người đã về đến trang viên nhà họ Trương.
Vừa bước vào trang viên, Tô Thương liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Tô Tinh Hà và Mạc Ngữ Yên.
"Ừ hử, Tô Tinh Hà, đều trách cậu hết đó, đồ quỷ sứ đáng ghét, cậu làm bụng tớ bự lên rồi, sau này làm sao tớ đi gặp ai được nữa chứ!"
"Tiểu Mạc Mạc, chuyện này không trách tớ được, tớ chỉ là..."
"Cậu không muốn chịu trách nhiệm sao, hừ, mẹ nói không sai mà, đàn ông chẳng phải thứ tốt đẹp gì, tớ không thèm quan tâm đến cậu nữa!"
"Đừng mà, tớ chịu trách nhiệm, tớ không cố ý mà, cậu đừng tức giận nữa, tớ cũng không biết là sẽ trở thành như vậy."
"Xía, cậu đang trốn tránh trách nhiệm!"