Sau khi giải thích xong, Vương Phú Quý nâng cánh tay lên, vẫy vẫy tay, chiếc kèn đang lơ lửng giữa không trung đó, giống như là nhận được lệnh gọi, bay thẳng đến trong tay anh ấy.
Advertisement
Hai cánh tay nắm chặt kèn, Vương Phú Quý chăm chú quan sát, biểu lộ cự kỳ hưng phấn, cả tinh thần lẫn thể xác đều không còn khác nhau gì nữa, để lộ ra vẻ cực kỳ tự tin.
"F*ck nó, cái cảm xúc này, cái chế tác này, chất lượng này, cái hoa văn này, ha ha ha, thật là kiệt tác mà!"
Advertisement
Vương Phú Quý kích động nói: "Bổn đại thiếu gia luyện tập thổi kèn vài chục năm nay, từ xưa đến nay chưa từng gặp qua cái kèn Xô-na nào tinh sảo như thế này, cái kèn Xô-na giống vậy hoàn toàn chỉ có trong giấc mơ của mình mà thôi!"
"Ha ha ha, có cái kèn này rồi, mình mà đi thổi đám tang lớn một trận, nhất định có thể làm tất cả mọi người khóc." Vương Phú Quý hưng phấn đến mức tay chân run rẩy.
"Nhanh nhanh cút đi!"
Tô Thương tức tối sầm mặt lại, nói: "Ông đây dùng nhiều tài liệu trân quý như vậy, cmn cậu lại làm cho ông đây làm ra cái thứ đồ chơi thế này sao?"
"Kèn thổi vang lên thì làm được cái gì chứ, lại không thể làm kiếm khi sử dụng, Vương đại thiếu gia, cậu là Thái ly kiếm thể, lại không thể có dáng vẻ của cao thủ kiếm đạo hay sao hả?"
Tô Thương nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu từng gặp cao thủ kiếm đạo nào, mà thời điểm đánh nhau với người khác, lấy kèn ra thổi cho đám tang lớn chưa?"
"Hì hì."
"Tô đại thiếu gia, cái này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, tôi cũng không muốn biến thành cái này mà."
Vương Phú Quý nhìn cái kèn trong tay mình một chút, vội nói tiếp: "Chẳng qua, kỳ thật là kèn cũng không tệ mà, dù sao thì những thứ đồ dạng linh kiếm đó, tôi còn không biết dùng, cần phải thích ứng từ từ."
"Nhưng mà kèn thì lại khác, tôi không chỉ có thể dùng được, còn có thể chơi nở hoa luôn."
"Đến cả lão sư phụ dạy tôi thổi kèn, cũng khoe tôi là nhân tài thổi kèn trăm năm khó gặp, tương lai chắc chắn trở thành người có năng lực, thậm chí lão sư phụ còn muốn để tôi tiếp nhận cái đèn Xô-na của ông ấy, trở thành truyền nhân của ông ấy đó."
"Má nó!"
Tô Thương xạm mặt nói: "Đừng thổi, kèn Xô-na một khi vang lên, không khí không đúng chỗ, không đi cũng phải đi, tôi cũng không muốn bị cậu đưa đi đâu, Vương đại thiếu gia ơi là Vương đại thiếu gia, cậu nói thử xem cậu là chuyện gì được, thứ kèn này, còn gân hơn cả chân gà, dùng nó để làm gì chứ?"
"Tô đại thiếu gia!"
"Anh lại nói như vậy nữa, tôi sẽ tức giận đó!"
Ai ngờ, Vương Phú Quý lại nghiêm túc nói: "Anh biết cái gì chứ, trăm loại nhạc cụ, kèn là vua đó!"
"Kèn Xô-na là nhạc cụ truyền thống của nước Hoa chúng ta, âm nhạc tươi đẹp, hình dáng cũng phù hợp với thẩm mỹ của người nước Hoa chúng ta."
"Còn nữa, ai nói kèn vô dụng chứ, chuyện ma chay cưới hỏi, có thể thiếu nó được sao?"
Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Tô đại thiếu gia, xem ra anh có thành kiến và hiểu lầm nghiêm trọng đối với kèn Xô-na này rồi!"
"Cũng bởi vì có những người như anh, truyền thống văn hóa của nước Hoa chúng ta mới dần bị mất đi, đến múc bây giờ, rất ít người trẻ tuổi nguyện ý học thổi kèn, dẫn đến chuyện thổi kèn Xô-na đã nhanh chóng thất truyền rồi."