Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, được đấy, nhưng ông chủ Thượng Quan, nếu lão tổ ông bác bỏ việc quy thuận ngoại vực, thì phải nói cho tôi biết.”    

Đông Phương Diệu cười cợt nói nói: “Tôi sẽ mời Kiếm Thần đại nhân ra tay, giết ông ta, để ông có thể làm ông chủ đích thực của gia tộc Thượng Quan.”   

“Hừ, không cần, chuyện khi sư diệt tổ* như thế, tôi không làm được.”  

*Chỉ về việc không tôn kính Tổ Sư và Tổ Tiên, ngạo mạn vô lễ với Thầy, tự đại không giữ bổn phận, không làm theo Thầy mà lại tự ý làm bừa.  

Thượng Quan Vô Ngần thản nhiên nói: “Hơn nữa, lão tổ của gia tộc thượng quan tôi, lúc nào cũng dốc sức tu luyện, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện này.” Vừa nói xong, Thượng Quan Vô Ngần liền đưa người rời đi.   

Các ông chủ của gia tộc khác, cũng thi nhau tạm biệt với Đông Phương Diệu, dù sao thì phụ thuộc vào ngoại vực cũng là một chuyện lớn.   

Trước khi bọn họ đi, Đông Phương Diệu nói: “Lời nói mà tôi nói với Thượng Quan Vô Ngần, cũng có hiệu lực y chang với các người.”   

Tiễn đám người Thượng Quan Vô Ngần rời đi, thì hội trường cũng chỉ còn lại Đông Phương Diệu, Nam Cung Dận, và Hạ Hầu Ấn.  

“Không ngờ thực lực của Kiếm Thần đại nhân, lạ kinh khủng như thế, đây chính là uy lực của cảnh giới kết đan đỉnh phong à.” Lúc này, Hạ Hầu ấn tự lẩm bẩm.  

“Ha ha, điều đấy là đương nhiên rồi, Kiếm Thần đại nhân là cao thủ có thực lực mạnh nhất trong số các cao thủ ở ngoại vực đấy.”   

Đông Phương Diệu ra oai, xem ra cũng có chút vui mừng, sau đó ánh mắt liền dừng lại trên người Nam Cung Dận, khẽ cười nói: “Tiền bối Nam Cung Dận, lâu rồi không gặp.”    

“Đúng là quá lâu rồi, lần trước chúng ta gặp nhau, là năm mươi năm trước phải chứ.”  

Nam Cung Dận cười nói: “Khi đó, ông còn chưa thực sự quản lý gia tộc Đông Phương, tất cả mọi thứ đều bị vợ ông quản lý, không ngờ bây giờ, ông đã trở thành chủ của một gia tộc thực sự rồi.”   

“Điều này đều nhờ có sự khen ngợi của Kiếm Thần đại nhân, nếu không thì tôi vẫn chỉ là một con rối của mụ đàn bà kia thôi.” Đông Phương Diệu cười nói.  

Năm mươi năm trước sao?”  

Hạ Hầu Ấn khẽ nhíu mày, ánh mắt thể hiện sự nghi ngờ: “Hơn mười ngày trước, không phải chúng ta đã từng gặp nhau, ở núi Võ Đang rồi sao?”   

“Đúng rồi, tiền bối Nam Cung, tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc lúc đó Núi Võ Đang đã xảy ra chuyện gì thế, mấy người chúng tôi đã bỏ chạy trước, làm sao mà ông rời đi được vậy?”   

“Không biết.”  

Nam Cung Dận nghe thấy vậy, lắc đầu nói: “Ông hỏi nhầm người rồi, tôi là Nam Cung Dận, chứ không phải Nam Cung Dận mà ông nhắc đến.”   

“Là sao vậy?” Hạ Hầu Ấn càng thêm nghi ngờ: “Sao tôi không hiểu gì hết thế?”   

“Ha ha.”  

Đông Phương Diệu thấy vậy, bèn vừa cười vừa nói: “Ông chủ Hạ Hầu không phải là người ngoài, nói cho ông biết cũng không sao.”  

“Trên thế giới này, có hai tiền bối Nam Cung, tất cả đều nhờ có sự giúp đỡ từ vật chí bảo của gia tộc Nam Cung, đó là  âm Dương Song Ngư!”  

Đông Phương Diệu nói tiếp: “Người khống chế vật này, có thể phân thân thành một người khác.”   

“Tiền bối Nam Cung Dận, đã từng là thiên tài xuất sắc nhất của gia tộc Nam Cung, đương nhiên là có quyền sử dụng  m Dương Song Ngư, ông ấy đã phân thân ra làm hai từ lâu rồi.”   

“Khoảng thời gian trước ở núi Võ Đang, Nam Cung Dận mà chúng ta nhìn thấy, chính là tiền bối phân thân ra mà thôi, cho nên mới chỉ có vài phần công lực của tiền bối.”  

Vừa nói, Đông Phương Diệu liền nhìn về phía Nam Cung Dận, khẽ cười nói: “Tiền bối, tôi nói không sai chứ?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK